Chạng vạng buông xuống, Hứa Hoan đạp lên tia nắng hoàng hôn cuối cùng bước vào nhà.
Hai ông bà nhà họ Hứa đã chuẩn bị sẵn một mâm cơm thịnh soạn, đứng ở cổng trông ngóng. Vừa thấy cháu trai trở về, mắt họ sáng lên, vội vàng hỏi han: 
“Hoan Hoan về rồi à? Mọi chuyện suôn sẻ chứ con?” 
Hứa Hoan cười nhẹ nhàng, vẻ mặt thư thái: 
“Mọi việc đều ổn cả rồi ạ. Chiều nay con đã dọn dẹp xong bên đó, còn tìm được người thuê đầu tiên nữa. Trên lầu vẫn còn phòng trống, con định ngày mai cũng chuyển qua đó ở luôn, rồi từ từ kinh doanh tòa nhà nhỏ này ạ.” 
Sau khi quyết định xong người thuê, Hứa Hoan lập tức công bố kết quả, sau đó trao bảng tên đại diện cho người thuê cho Vương Ngự Trù.
Vương Ngự Trù nhận lấy bảng tên, thân hình mờ ảo lập tức trở nên rõ ràng, có da có thịt, ấm áp như người thật – giống hệt lúc ông còn sống. Cảm giác chân thực ấy suýt khiến ông xúc động đến rơi nước mắt.
Sau đó, ông thử bước ra khỏi cửa. Hệ thống nhắc nhở rằng với cấp độ người thuê hiện tại, ông chỉ có thể ra khỏi nhà một tiếng đồng hồ mỗi ngày. May thay, thời gian này có thể tích lũy trong 7 ngày. Nếu hôm đó chưa dùng hết, có thể để dành như kiểu “hạn dùng 7 ngày”. Ông lập tức rụt chân lại, thầm nghĩ thời gian quý giá này nhất định phải để dành cho việc quan trọng, không thể phung phí được.
Ông không phải đám trẻ con mới được tự do là đã tiêu xài hoang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-co-mot-toa-nha-o-que/4676512/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.