Hiện trường im lặng suốt 30 giây. Là người sống duy nhất trong phòng, Hứa Hoan còn chưa kịp phản ứng gì thì trong đám bóng mờ chồng chéo lên nhau kia đã vang lên một tiếng thét ngắn: 
“Á! Hắn… hắn có phải là nhìn thấy chúng ta không vậy?!” 
Một câu nói như hòn đá ném vào mặt hồ tĩnh lặng, gây ra ngàn lớp sóng gợn. Cả đám bóng mờ lập tức nhốn nháo: 
“Không thể nào! Bao nhiêu năm rồi chưa từng có ai thấy được chúng ta, chắc nhìn nhầm thôi!” 
“Nhưng ánh mắt hắn nhìn thẳng quá… tôi thấy hơi sợ đấy…” 
“Ái chà, đây chẳng phải là Tiểu Hứa nhà lão Hứa sao? Tôi còn từng thấy nó hồi bé l.õ.a l.ồ chạy tung tăng nữa kìa! Khu đất này vốn là của nhà cậu ta, nói không chừng cậu ta thật sự có chút năng lực đặc biệt đấy.” 
“Ha ha! Bao nhiêu năm rồi cuối cùng cũng có người thấy được chúng ta rồi! Tôi có thể lập tức lên chào hỏi một tiếng không?” 
Hứa Hoan suýt nữa không nhịn được bật cười. Nhưng vẫn cố nén lại, mỉm cười với những ánh mắt tha thiết đối diện, chủ động chào: 
“Hi~ Chào buổi chiều.” 
Trong lúc họ còn đang cố tiếp nhận hiện thực thì Hứa Hoan đã âm thầm đánh giá kỹ hơn dáng vẻ của đám người kỳ lạ này. 
Trong số họ, có ông lão râu tóc bạc phơ, dáng vẻ tiên phong đạo cốt; có mỹ nữ tai dài lông mềm, phong tình vạn chủng; có người trung niên bụng bia nhưng lại không hề phát tướng; có thanh niên đầu húi cua cơ bắp cuồn cuộn, vai rộng eo thon; có bà cụ bước 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-co-mot-toa-nha-o-que/4676511/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.