Khi tôi tỉnh lại, sắc trời đã tối. Và càng kì lạ hơn, tôi đang ở nhà, trên chiếc giường quen thuộc. Cảm thấy có gì đó rất khác, tôi mất cái gì đó hay sao? Trống rỗng.
- Tỉnh rồi à? Đói không? Ăn chút gì đi.
- Em bị làm sao vậy?
Lưỡng lự trong ánh mắt anh hiện lên rõ rệt.
- À, không sao. Em bị kích động nên ngất thôi.
Nghe như nói dối ý nhỉ? Nhưng tôi vẫn cho qua.
- Thư, là Thư, chính con bé đó đã đẩy em.
- Chuyện này qua lâu rồi, lúc đó em không tỉnh táo. Vậy nên hãy cho qua đi.
Cho qua, dễ dàng như vậy à?
- Anh không tin em ư? Vậy còn con chúng ta, nó chết oan uổng. Anh không thương cho con mình à. Bây giờ và ngày đó, em hoàn toàn tỉnh táo.
- Tại sao em lại đổ lỗi cho cô ấy như vậy. Em nghĩ mà xem, việc gì khiến Thư phải làm hại em và con. Anh và cô ấy chia tay êm đẹp, hà cớ gì chuyện liên quan đến cô ấy.
- Anh bảo vệ nó ư? Tại sao? Lời em nói khó tin như thế à? Nó ghét em, và nó còn yêu anh, một cách mù quáng.
- Em thôi bịa đặt được không? Cô ấy không thể làm như thế, cô ấy cũng là một người mẹ.
Tại sao? Anh biết về nó rõ như vậy cơ chứ? Có ai cho tôi biết câu trả lời không? Nhớ thương tình cũ chăng?
- Nó không có đủ tư cách làm một người mẹ. Con của nó. đáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-co-mot-thang-ban-than/2156188/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.