Toàn thế giới đều im lặng lại.
Hoàng Đan yên lặng ăn dấm chua, loại cảm giác này vừa mới mẻ mà lại xa lạ, cậu trầm tư.
Lục Phỉ cúi đầu lướt di động, hai người nhất thời cũng không có trao đổi gì.
Hoàng Đan từ đứng biến thành ngồi, tay nâng cằm, tầm mắt dừng ở một chỗ hư không, cậu phát hiện bản thân chưa từng nghĩ tới, người đàn ông có người khác ngoài cậu sẽ là tình huống gì.
Không tưởng tượng ra được, không thể chịu đựng, một chút cũng không thể nhịn.
Hoàng Đan buông mí mắt xuống, cảm giác ăn dấm chua trong truyền thuyết không ngon tý nào, cậu không muốn ăn nữa, chỉ một lần này thôi, quyết không cho phép có lần tiếp theo.
Liếc mắt người đàn ông bên cạnh, Hoàng Đan mím môi,“Anh không dỗ em sao?”
Động tác trượt di động của Lục Phỉ dừng lại, hắn nhấc mí mắt, nghi ngờ mình nghe lầm,“Cái gì?”
Hoàng Đan nói,“Em ghen, anh phải nên dỗ em chứ.”
Lục Phỉ tiếp tục trượt di động, ngoảnh mặt làm ngơ, chẳng qua động tác hắn đã không còn được tự nhiên, hình dáng khuôn mặt cũng căng thẳng.
Hoàng Đan nói,“Anh dỗ em đi.”
Lục Phỉ vẫn không đáp lại.
Hoàng Đan không định cứ vậy mà bỏ qua cho người đàn ông, “Mùi vị ghen không dễ chịu đâu.”
Lục Phỉ cầm điện thoại ném lên trên bàn, trừng mắt dựng mi nói,“Qúy Thời Ngọc, vừa rồi tôi đã giải thích với em rồi, tên công ty là do tôi nhất thời nghĩ ra, không có ý nghĩa gì hết, cũng không có công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-co-mot-bi-mat/2511326/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.