Hoàng Đan từ cửa nhìn vào bên trong xem, trong phạm vi tầm nhìn không có gì khác thường, cậu quay đầu thấy người trung niên còn đang sững sờ, gọi một tiếng,“Chú Tôn.”
Tôn Tứ Khánh hoàn hồn, ông ta cầm vạt áo thun bao lỗ lau mồ hôi lạnh đang đầy trên mặt, thở phì phò mắng vài tiếng, nhìn bác trai Lưu lộ với biểu cảm dở khóc dở cười, “Anh trai à, anh đừng có điên lên, muốn nói cái gì thì nói? Người hù người, sẽ hù chết người đó.”
Bác trai Lưu trừng mắt nhìn Tôn Tứ Khánh, hừ một tiếng khóa cửa lại.
Tôn Tứ Khánh không hiểu ra sao,“Tiểu Quý cậu nhìn thấy không? Tự ông ta ăn nói điên khùng, trái lại còn trừng tôi, không phải cố ý giả điên làm tôi sợ chứ?”
Ông ta hùng hùng hổ hổ xanh mặt, “Nếu như bị tôi phát hiện ông ta đang giả điên, việc này chưa xong đâu!”
Hoàng Đan nói,“Nhìn không giống.”
Tôn Tứ Khánh buông vạt áo bị mồ hôi thấm ướt xuống, ý vị không rõ hừ lạnh,“Xem có thể nhìn ra được cái gì? Đầu năm nay có thể nhìn ra được, đều là người khác muốn cho cậu xem, không muốn để cậu xem, coi như cậu có dán mắt vào lỗ thủng, cũng chỉ uổng công thôi.”
Hoàng Đan đồng ý, con người là phức tạp nhất, cũng nguy hiểm nhất, cậu hỏi,“Muốn con cùng vào với chú không?”
Tôn Tứ Khánh nói không cần, rất ghét bỏ nói,“Đùi của cậu còn chưa bằng cánh tay thô của tôi, thật có chuyện, cũng không giúp được gì, tôi còn phải chú ý cậu nữa.”
Miệng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-co-mot-bi-mat/2511324/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.