Mùa đông trên núi lạnh hơn so với thành phố, cũng càng hiu quạnh hơn. 
Bên trong là một thế giới màu trắng, một mảnh rừng cây sâu thẳm gắt gao ôm chặt tạo thành một tòa nhà, chúng nó đều rất cô độc, có loại cảm giác sống nương tựa lẫn nhau. 
Từ trên cao nhìn xuống dưới, rừng cây như một tòa nhà đang bị trói buộc, chỉ được bao giữ một chỗ giống một cái nhà tù, không chết không ngừng. 
Một mình Hoàng Đan ở trong căn nhà bốn tầng, đi lên đi xuống cũng chỉ có tiếng bước chân của bản thân, cậu đọc sách, quét dọn vệ sinh, đứng ở cửa sổ thủy tinh xem cảnh tuyết, uống một ly trà nóng. 
Đem có thể nghĩ đến đều đã nghĩ một lần, Hoàng Đan vùi ở trong phòng sách người đàn ông không nhúc nhích, cậu rất mệt, cũng đói, muốn tìm người trò chuyện, máy để bàn phòng khách bình thường sẽ không vang, trước đó không lâu đã từng vang một lần, dãy số đó cậu nhớ kỹ nhưng khi gọi qua đã nhắc nhở tắt máy. 
Tính tình Hoàng Đan sẽ không gọi liên tục một lần rồi lại một lần, cố chấp nhất định gọi đến khi nào được thì thôi, sau khi cậu gọi một lần không được thì buông máy xuống, lựa chọn cái mình không thích nhất đó là chờ đợi. 
Không chỉ là không thích, cũng rất sợ, tâm lý cậu đã có bóng ma. 
Một tay Hoàng Đan chống trán, không chút để ý xoay bút máy,”Lục tiên sinh, có thể nói cho tôi biết tình hình của Nhiếp Văn Viễn không?” 
Hệ thống,”Không thể.” 
Hoàng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-co-mot-bi-mat/2511295/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.