Lúc ấy Hoàng Đan đã tắm xong một cái, tóc cũng đã khô, cậu chuẩn bị nằm lên trên giường, trước khi cơn buồn ngủ đến thì đánh giá phòng ngủ xa lạ một chút, chiếc Motorola trên tủ đầu giường thình lình run lên phát ra tiếng ong ong. 
Nhiếp Văn Viễn đang lau sàn trong buồng vệ sinh, bởi vì khi tắm Hoàng Đan bị thất thần, làm rơi một đống hỗn độn trên mặt đất. 
Hoàng Đan muốn tự mình thu dọn, Nhiếp Văn Viễn nghiêm mặt kêu cậu đi ra ngoài, còn kêu cậu đi chậm một chút, coi chừng trượt chân, thái độ rất cương quyết, cậu cũng không nói gì cả. 
Phục hồi tinh thần, Hoàng Đan cầm lấy di động trên tủ đầu giường, cậu không tự ấn nút nghe, mà nhìn về hướng buồng vệ sinh kêu,“Cậu ơi, di động của cậu reo.” 
Tiếng nói của Nhiếp Văn Viễn truyền ra từ phòng vệ sinh, cũng như lần đó, nói Hoàng Đan nhận, hắn không ngại chia sẻ thế giới của mình ra ngoài, đây là một loại tín nhiệm hoàn toàn, cũng là một loại tín hiệu nhận người đó là người của mình. 
Hoàng Đan nhận điện thoại, giọng nói đầu bên kia vang lên bên tai,“Chủ nhiệm, bệnh viện thông báo, Lưu Toàn Võ chết rồi.” 
Cậu ngẩn người,“Chết thế nào?” 
Trong ngoài bệnh viện đều có người của Nhiếp Văn Viễn, nhất là xung quanh phòng bệnh, nếu có người muốn giết người diệt khẩu, nhất định phải lập ra một kế hoạch chi tiết thì mới có cơ hội toàn thân trở ra. 
Tiếng hít thở bên đầu kia thay đổi, trong giọng nói lộ ra cảnh giác và 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-co-mot-bi-mat/2511293/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.