Lý Căn phì, Hoàng Đan vô thức cũng phì theo. 
Sau khi phì xong, Hoàng Đan che miệng lại, đau đến mức trước mắt biến thành màu đen, hai chân mềm nhũn, mặt đất dưới chân cũng xoay tròn. 
Lý Căn đúng lúc xách thanh niên sắp nằm liệt xuống đất lên. 
Mặt thanh niên xanh trắng, hai lông mày nhíu lại, mắt cũng nhắm chặt, trên lông mi vươn vài giọt nước mắt, đôi môi dính máu run rẩy. 
Lý Căn nhớ đến bụi hoa dại dưới chân tường, hoa đỏ và hoa trắng cứ đan xen vào nhau, lúc bình thường nở rộ lên tông rất đẹp, nhưng sau khi sương tan thì chết, rất yếu ớt. 
Hắn nhìn nhìn bỗng chốc ngẩn ngơ. 
Lúc ý thức được điều này, Lý Căn như bị thứ gì đó đâm cho một cái, lập tức đẩy thanh niên ra, thấy cậu lảo đảo về phía sau, lại vươn tay đỡ lấy. 
“…… Không phải chỉ rách miệng tí xíu thôi sao? Chịu đựng chút là hết.” 
Hoàng Đan nhăn mặt, nước mắt vươn trên lông mi theo hàng chảy xuống, mẹ nó, thật đau. 
Lý Căn nhìn thanh niên rơi lệ, một lần là diễn, hai lần cũng là diễn, nhưng lần thứ ba thì chắc không phải. 
Hắn khẽ mấp máy môi, “Tật xấu này của cậu thật là……” Đòi mạng mà. 
Radio chuyển bài hát khác, hát về ngày mai, về hy vọng, về cuộc sống rực rỡ. 
Con bò vàng bị thất tình muốn đi ra bờ sông tắm rửa, nó cần phải dùng nước lạnh làm cho mình bình tĩnh một chút, mặc kệ hai người ở trên bờ. 
Hoàng Đan ngừng khóc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-co-mot-bi-mat/2511109/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.