*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau một tiếng "tủm" vang lên là âm thanh vẫy nước, tiếp đó Hà Vĩ hét lên kinh hoảng, tựa như một con heo bị giết đang hấp hối giãy giụa.
Hoàng Đan nhìn người đàn ông đứng ở bờ sông đưa lưng về phía mình, không thấy biểu tình.
Mà cũng phải thôi.
Cho dù là ai thì khi nghe được người khác nói em trai mình như vậy đều sẽ tức giận.
Không khí ở bờ sông áp lực vô cùng.
Hoàng Đan do dự, có nên đi ra hay không đây, chủ động nói gì với Lý Căn bây giờ?
Lúc đối phương chất vấn thì cậu sẽ rơi vào thế bị động.
Tâm tư Hoàng Đan đang xoay chuyển, Hà Vĩ đã lội lên bờ, gã biết bơi, sau khi người thanh tỉnh lại đôi chút thì điên cuồng đạp chân dưới nước, chắc bị doạ sợ lắm đây.
"Khụ khụ khụ......"
Hà Vĩ ngã trên mặt đất không ngừng ho khan, sợ chết khiếp, cảm giác như mình bị Diêm Vương gia túm chặt chân, suýt chút nữa là đi đến âm tào địa phủ luôn rồi.
"Tỉnh rượu?"
Bất thình lình một âm thanh vang lên, Hà Vĩ mới chú ý tới có người đứng sau lưng mình, mà không chỉ một người.
Đệch, sao lại thế này, trời tối rồi không lẽ hai người này đặc biệt đến xem mình bị chìm nước?
Lý Căn ngồi xổm xuống, một tay để trên đùi, một tay cầm thuốc lá, cười nhe răng, trắng vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-co-mot-bi-mat/2511107/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.