Edit: Ngân Nhi
Mạnh Hàn vô cùng hoảng sợ, ngay lập tức anh ấy đưa tay sờ trán Thẩm Thuật.
Cảm giác nóng rực truyền vào lòng bàn tay Mạnh Hàn, sau mấy ngày mệt mỏi, Thẩm Thuật phát sốt rồi.
Lúc tỉnh lại, đầu óc Thẩm Thuật rất loạn, anh đã mấy ngày không ngủ ngon giấc, hôm nay đổ bệnh nên mới nghỉ ngơi được mấy tiếng.
Khung cảnh xung quanh có phần xa lạ, đây không phải là phòng bệnh của Diệp Tuệ, sau khi tỉnh lại, câu đầu tiên anh nói là: “Diệp Tuệ đâu?”
“Tôi đã bảo y tá chăm sóc cô ấy rồi, cậu cứ yên tâm.” Mạnh Hàn ngăn Thẩm Thuật đang muốn ngồi dậy lại, “Cậu vừa mới hạ sốt, nằm nghỉ thêm chút nữa đi.”
Thái độ của Thẩm Thuật rất kiên quyết: “Tôi muốn đi xem cô ấy.”
Mạnh Hàn thở dài, không tiếp tục khuyên nữa: “Vậy cậu đi đi, nhưng phải nhớ một điều, chỉ khi cậu khỏe mạnh thì mới có thể chăm sóc tốt cho Diệp Tuệ.”
Thẩm Thuật trở lại phòng bệnh của Diệp Tuệ, cô vẫn nằm trên giường bệnh, không có dấu hiệu sắp tỉnh lại.
Thấy Thẩm Thuật tới, y tá liền rời khỏi phòng bệnh, việc kiểm tra mỗi ngày đều đã làm đầy đủ, ngay cả những bác sĩ giỏi nhất cũng không phát hiện ra nguyên nhân vì sao Diệp Tuệ lại hôn mê.
Thẩm Thuật đã sớm biết điều này, nhưng anh vẫn kiên trì, nhất định phải tìm ra nguyên nhân.
Ngồi cạnh giường bệnh Diệp Tuệ một lúc thì đến giờ Thẩm Thuật uống thuốc. anh sợ mình bị bệnh sẽ ảnh hưởng đến Diệp Tuệ nên không cố ở lại bên cạnh cô nữa.
anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-co-mat-am-duong/1266167/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.