*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Vậy thì tốt biết mấy, anh sẽ vác em lên và chạy trốn vào sa mạc sâu thẳm, không bao giờ trở về nữa."
Edit: Đào siu nhìu xiềng
Beta: Chuối
Nếu thật vậy thì tốt rồi.
Con mèo nằm trên bàn phím máy tính, tôi vuốt ve ria mép nó lúc được lúc không, mèo ta nghiêng đầu cọ cọ vào cánh tay tôi, xúc cảm mềm mại chân thực vô cùng. Tôi chợt tỉnh táo lại, vội vàng ngừng suy nghĩ vu vơ trong đầu.
Bấy giờ cậu chàng bỗng nhiên ngồi dậy, chăm chú nhìn thẳng vào mắt tôi, phần gáy và lưng bắt đầu run rẩy dữ dội, cổ họng bật thốt tràng tiếng nôn khan khản đặc, hình như bị hóc gì đó.
Tôi hoảng hốt và luống cuống, thò tay ra toan vỗ vỗ lưng nó, nhưng nó lách mình né tránh, nhảy xuống đất, nhổ toẹt một bãi thức ăn mèo.
Chẳng nhẽ đồ ăn bị hỏng? Hay là trong người khó chịu? Tôi không dám nghĩ nhiều nữa, chụp ảnh lại, cầm theo túi đựng mèo rồi ôm nó phi tới bệnh viện thú y.
Mấy năm nay được ăn ngon mặc đẹp nên cậu chàng bự gấp hồi đầu mới nhặt về không biết bao nhiêu lần, dù đặt cạnh đám mèo cùng tuổi cũng không hề thua kém gì, thân mình vô cùng cao lớn. Lúc ấy tôi mua cái túi đựng đủ để nhét ba con mèo, thế mà giờ không nhét nổi con mèo béo nhà mình.
Tôi vừa lái xe vừa liếc mắt để ý đống lông mèo chen nhau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-co-ly-do-de-nghi-ngo-meo-nha-minh-la-ban-trai-cu/1797852/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.