Khuya, Kinh Sở đi về phía ban công, mở cửa, cho Hải Tặc đi vào, trước đó bọn họ bận show ân ái nên nó tự tránh ra ban công, Kinh Sở còn nghĩ nó ngủ rồi, nhưng đi ra mới phát hiện nó lại cảnh giác đến vậy.
Kinh Sở duỗi tay dùng sức nhẹ xoa xoa trên đầu nó hai cái: "Vào trong ngủ đi, đừng sợ, không có gì hết, còn có tao mà."
Hải Tặc theo anh vào nhà, ở trong ổ của mình chà chà mấy cái rồi kéo nó tới mép giường, lúc này mới hài lòng nằm lên.
Dương Miên Miên dựa vào trên gối đầu, lăn qua lộn lại mãi vẫn không thể ngủ ngon, không gian đen tối, lại không nghe được gì, cảm giác bất an dâng trào, cuối cùng dứt khoát bò dậy mở đèn đầu giường.
Kinh Sở đi tới, cũng không nói lời nào, liền ôm lấy rồi hôn nhẹ lên trán: "Ngoan nào!"
Dương Miên Miên chỉ có nép bên cạnh anh mới thấy an tâm, cô bất động, rồi bỗng kéo lấy cổ anh, hôn lên cằm anh một cái, trong mắt Kinh Sở ẩn ẩn ý cười nhìn cô, ngón tay chạm lên chóp mũi: “Nghịch ngợm.”
Cô cọ cọ cổ anh, một lần nữa nằm trở về, Kinh Sở liền ôm cô, vỗ vỗ lưng dụ cô ngủ, chiêu này rất tác dụng, anh không ngừng vỗ vỗ cô, cô sẽ biết anh vẫn luôn ở đâg, sẽ không bởi vì nhìn không thấy, nghe không được mà sợ hãi, nhưng nếu anh dừng lại, anh liền theo bản năng muốn tỉnh. Kinh Sở không thể không vỗ về cô, cho đến khi cô ngủ sâu hẳn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-co-kha-nang-giao-tiep-dac-biet/1969884/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.