Áo tắm mê mang_ing: “Đây là khen tôi đẹp sao?”
Giường nhịn không được, thương hại nói: “Đứa nhỏ ngốc, hai người bọn họ đang chơi cái trò gọi là anh biết tôi biết, nhưng cả hai làm bộ không biết, hiểu không? Mi chỉ là một công cụ trong đó thôi.”
Áo tắm thuần khiết cho rằng chính mình chỉ vì bơi lội mà tồn tại: “Không hiểu.”
Nhưng mà lập tức buộc phải đã hiểu.
Bồn tắm thở dài: “Tôi cảm thấy đồ vật trong ngôi nhà này đều bị khai phá công năng mới hết rồi..”
Giường hừ một tiếng: “Như cậu lần trước kiêm công năng của tôi đấy sao!”
Bồn tắm bình tĩnh tự nhiên: “Lại không phải tôi đoạt của cậu mà, là hai người họ thấy vui thôi, dạo này lá gan của Miên tỷ ngày càng lớn.”
Sô pha bên ngoài xen giọng: “Có là gì, tôi chỉ nói một câu, tôi không thèm để ý, tôi đât thực hoan nghênh! Tôi bên này thích hợp một trên một dưới nằm hai người, song song ngủ không cần phải xuống đất nha!”
Áo tắm ngây thơ mờ mịt áo tắm: “Chúng ta thật sự không đi bơi lội sao?”
Đồ lót tình thú bị bỏ quên trong ngăn kéo thật lâu liền rơi lệ: “Tôi mới là tình thú nội nội! Là tôi đó! Tên kia là áo tắm đúng không, các người quên mất tôi đúng không, hức?”
Mỗi đêm sua khi hành nghĩa vụ, Dương Miên Miên ghé vào trên ngực anh cọ mặt, chính là lấy gương mặt đi cọ cọ, bên này cọ xong đổi bên kia, Kinh Sở cười: “Trên mặt ngứa sao, để anh thổi cho.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-co-kha-nang-giao-tiep-dac-biet/1969806/chuong-122-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.