Khăn ướt cười trộm: “Thân cao là ngạnh thương, duẫn bi châm nến úc!”
Dương Miên Miên làm ngơ với lời nói của khăn ướt, cô nhón nhón mũi chân lau mồ hôi trên trán Kinh Sở: “Anh có thấy nóng không? Người toàn mồ hôi này.”
“Anh vẫn ổn, em có muốn qua chỗ râm mát kia ngồi một lúc, đợi anh ở chỗ này mua vé.”
Dương Miên Miên đương nhiên cự tuyệt.
Tùng Tuấn quá quen với việc phát cẩu lương miễn phí của hai con người kia “Tôi là không muốn quản hai cậu.” Cậu nghĩ thầm rồi đi tìm cách làm quen với hai nữ sinh viên lữ hành đang đi đến gần.
Chờ đến lúc mua được vé, Kinh Sở quay người lại liền phát hiện không thấy Tùng Tuấn đâu, anh gọi điện thoại cho cậu, nghe cậu nói: “Tôi nhìn hai người các cậu tình tứ bao nhiêu lâu, không muốn nhìn nữa, hiện tôi đang cùng mĩ nữ ở trong tiệm kem đây.”
Dương Miên Miên sau khi nghe xong, nhịn không được lôi kéo tay áo Kinh Sở: “Hắn như thế nào nhiều diễm ngộ như vậy?”
Tuy rằng Tùng Tuấn lớn lên cũng rất soái, nhưng Kinh Sở ở cạnh bên cậu lại chưa từng tới gần con gái, đa số đều là kính nhi viễn chi cậu muốn đi lên hỏi một cái cũng phải thấp thỏm một chút.
Dương Miên Miên hoàn toàn không thể lý giải được vì sao Tùng Tuấn tên này có thể ở bất kì thời điểm hoàn cảnh nào cũng có thể trêu hoa ghẹo nguyệt: “Anh lớn lên cũng không phải rất tuấn tú sao, các cô gái kia vì cái gì lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-co-kha-nang-giao-tiep-dac-biet/1969762/chuong-105-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.