Dương Miên Miên cứ kiên trì như vậy, Kinh Sở đương nhiên sẽ không một mực bắt cô giao cái chén kia ra nên đành nói với Đường Quý: “Vậy cứ để cô ấy giữ ở nơi này đi, dù sao cũng là đồ người khác đưa nếu cậu tra được nơi làm ra là trái pháp luật, chúng tôi lại cầm chén giao ra cho cậu cũng không muộn đúng chứ, cậu xem giải quyết như vậy được chưa?”
“Được.” Đường Quý đáp.
Kinh Sở xót tiểu Dương của anh, cô cũng không nghĩ đây là làm khó anh nên rất sảng khoái mà đáp ứng.
Nói đến đây, Đường Quý cũng không nhắc lại chuyện này, chỉ là nói thêm một số lời đơn giản nhưng ý vị thâm sâu: “Về an toàn, chuyện này các cậu không cần lo lắng, đợi tôi báo cáo lên cấp trên vì họ mới có quyền quyết định, các cậu tốt nhất nhanh rời khỏi nơi này đi miễn cho người khác trả thù.”
Nói xong liền mang theo mấy kẻ bắt cóc nửa đêm xông tới kia rời đi, mặc Dương Miên Miên trợn to mắt nhìn Tùng Tuấn: “Anh ta đây là định giết gà dọa khỉ sao?”
Kinh Sở sợ Tùng Tuấn nghe xong khổ sở không biết trả lời thế nào, vội vàng nói: “Cũng là vì lo lắng cho chúng ta thôi mà.”
Tùng Tuấn thật ra đến để ý cũng không thèm: “Tôi cũng không phải chỉ đơn giản vì nghĩa khí anh em gì, cảm tình với lão Đường cũng không hề sâu đậm như người ta vẫn nghĩ, huống chi tất cả mọi người đều lui lâu như vậy, cũng không phải đơn thuần chỉ là bộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-co-kha-nang-giao-tiep-dac-biet/1969761/chuong-105-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.