Nhóm dịch: huntercd
Nguồn : Vipvandan
Sau khi đi đến cho Quách Tấn, ông già kia xoa bóp phía sau lưng cho Quách Tấn, lúc đó, sắc mặt trắng bệch của Quách Tấn dần dần trở nên hồng hào, sau đó hồi phục lại trạng thái bình thường.
Đỗ Thừa không ra tay nữa, bởi cũng đã không cần thiết phải ra tay nữa rồi.
Nhưng nhìn động tác của ông già kia, ánh mắt của Đỗ Thừa lại thêm vài phần ngưng đọng. bởi thực lực của ông già này uyên thâm không thể nói trước được.
“Anh thắng rồi”.
Dưới sự giúp sức của ông già kia, Quách Tấn đứng thẳng được người lên, nhưng anh ta cũng rất dứt khoát, thua là thua, không có bất cứ sự dây dưa nào.
Chỉ là, trong lòng Quách Tấn là rõ nhất. Anh ta thua, không có nghĩa là anh ta thua kém, chỉ vì hai điểm, một là sơ ý, hai là anh ta chưa hiểu rõ về Đỗ Thừa.
Cao thủ đấu lẫn nhau, chỉ cần thua kém một điểm là có thể thất bại thảm hại, nhưng Quách Tấn lại phạm vào cả hai điểm.
Theo tính cách của Quách Tấn, tuyệt đối không thể phạm vào hai sai lầm này, nhưng vào lúc này, Quách Tấn đột nhiên nhận ra, mình sở dĩ như vậy thật ra hoàn toàn là bị Đỗ Thừa dẫn dụ.
Lại nhớ lại mỗi sắc mặt và mỗi động tác,thậm chí cả mỗi một nụ cười của Đỗ Thừa trước khi giao đấu, trong lòng Quách Tấn đột nhiên có một cảm giác lạnh lẽo, bởi lúc này Quách Tấn mới nhận ra thì ra tâm địa của Đỗ Thừa lại đáng sợ như vậy. Chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chung-tri-nang/4477673/chuong-220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.