“Lương Thượng Quân, sao không mở đèn?”
“Hả?” Dường như vừa mới tỉnh khỏi cơn trầm tư, Lương Thượng Quân có chút hoảng hốt, anh lẩm bẩm: “À, đèn”
Trong bóng tối, Kỷ Sách thấy dáng anh đứng dậy từ rìa giường, mò mẫm tìm công tắc trên tường, mò từ đầu này tới đầu kia rồi mò ngược lại, nhưng chẳng thu hoạch được gì.
Kỷ Sách lắc lắc đầu, đi qua ôm anh từ đằng sau, hắn thầm nghĩ Ngốc Tặc này có lúc ngốc tới nỗi khiến người ta bó tay.
Hơi nước ấm áp quấn quýt bên người Lương Thượng Quân, tỏa hương sữa tắm dịu nhẹ. Anh định thần lại, lúc này mới thấy hơi thắc mắc: “Kỳ vậy, tôi không tìm thấy công tắc đèn”
Kỷ Sách cắn bên cổ anh một cái, nói: “Em đang suy nghĩ lung tung cái gì, hồi nãy lúc kiểm tra phòng suite của Mustafa chẳng phải đã nói rồi sao, nơi này toàn là điều khiển từ xa”
“À đúng rồi, tôi quên mất” Lương Thượng Quân cười cười, “Remote đâu?”
Kỷ Sách nhìn cái remote huỳnh quang trên đầu giường, rõ ràng nằm ngay dưới mí mắt Lương Thượng Quân, vậy mà anh lại không thấy,
Lấy điều khiển, Kỷ Sách vừa bật đèn cường độ mạnh nhất, vừa nói bằng giọng thượng đế:
“Muốn ánh sáng?”
Tạch. Thoắt cái cả căn phòng sáng bừng như ban ngày, nhất thời không thích ứng với ánh sáng cường độ mạnh như vậy, Lương Thượng Quân theo bản năng nhắm chặt mắt lại, nhưng vẫn bị chói phát đau.
“Kỷ Sách anh nổi điên cái gì vậy!”
Kỷ Sách có chuẩn bị từ trước nên vài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chung-luu-phong/1862648/quyen-2-chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.