*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Còn đau hông?
Đôi mắt to trong veo đó chớp chớp.
Tim Lương Thượng Quân đập thình thịch, thình thịch.
Chuyện gì thế này?
Rốt cuộc là chuyện gì vậy trời?
Tại sao con gái út của ông Trương lại cưỡi trên người anh?
Anh chỉ ngủ có một giấc thôi mà, rốt cuộc thì tại sao cái tạo hình y chang cầm thú này lại xuất hiện vậy?!
Còn nữa bé gái ơi con đang sờ mó chỗ nào đó, con có biết sờ xích xuống chút nữa là đụng trúng mảnh rừng của sói ngoại không hả, đó là thế giới ghê tởm của người lớn bộ ba con không có nói cho con biết sao con?
Mười vạn con thảo nê mã chạy rầm rầm trong lòng Lương Thượng Quân.
Đưa tay xốc nách bé gái tính bế nó xuống, còn chưa nghĩ ra nên nói gì thì cánh cửa mở “két”.
Lương Thượng Quân hoảng hồn nhìn ra ngoài cửa, vừa khéo đón lấy ánh mắt của Kỷ Sách.
Kỷ Sách khoanh tay nhìn đôi “Cẩu nam nữ” bọn họ, như cười như không.
“Khụ”. Xấu hổ ho một tiếng, Lương Thượng Quân ráng nặn ra nụ cười, “Bé gái à, con xuống trước đã”
Cô bé chun mũi, dùng tiếng phổ thông không mấy lưu loát nói: “Chú đừng sợ, con xoa xoa cho chú là hết đau hà”
Nói đoạn hai cánh tay be bé ấn lên bụng dưới Lương Thượng Quân, nhẹ nhàng xoa xoa.
Lương Thượng Quân thầm ngửa mặt lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chung-luu-phong/1862639/quyen-2-chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.