Cơn đau vốn là thứ có thể kịp thời kêu gọi ý thức nhất, nhưng lúc này nó chẳng giúp Lương Thượng Quân được một chút nào.
Vết thương trên đùi đã tê dại, anh bèn cố tình dùng tay chọc, cảm giác đau đớn dữ dội truyền lên não, nhưng hoàn toàn không thể xóa tan cơn mệt mỏi càng lúc càng trầm trọng hơn. Anh cảm thấy mình giống như bị cát chảy vùi lấp, một chút sức phản kháng cũng không có.
Kiên trì thêm một lúc nữa, trận đánh diệt này bất quá cũng chỉ một lúc thôi, chỉ cần một lúc thôi là được!
Lương Thượng Quân không ngừng ám thị mình rằng cảm giác này chỉ là giả, thân thể mình vẫn còn kiên trì được.
Tim đập dồn dập, âm thanh máu chảy chấn động màng nhĩ, mang tiết tấu thúc giục. Hô hấp nghẹn trong lồng ngực đau nhói, cắn chặt khớp hàm, cổ họng vô thức phát ra tiếng gầm nhẹ.
Mắt Lương Thượng Quân gần như hiện tơ máu.
Mồ hôi lạnh rơi xuống đất, đọng thành từng viên bi màu nâu nhạt.
Không cách nào nhấc nổi báng súng, anh chống nó dưới đất, dốc hết sức lực để bước đi cũng không bước nổi vài mét.
Anh vốn cho rằng lần chấp hành nhiệm vụ này, kết quả xấu nhất là chết trận, giờ mới phát hiện không phải.
Kết quả xấu nhất chính là anh ngay cả cơ hội chết trận cũng không có, trở thành vướng bận của cả đội ngũ, chịu bất lực trong một cái xó quạnh quẽ.
Xưa nay chưa từng căm ghét bản thân mình như vậy…
Sau một trận trời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chung-luu-phong/1862638/quyen-2-chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.