Tiểu Sử đổ mồ hôi đầy đầu.
Thực tế cậu đã dùng hết toàn lực, nhưng Lương Thượng Quân cứ nhìn sít sao hoàn toàn không có ý buông tha cho cậu.
Ánh mắt người nọ là đang dùng “Sát khí” ép bức vị thầy thuốc kém cỏi cậu phải đột ngột biến thân thành thần y vô địch, tốt nhất là nhét cho Ba Hoa đang bán sống bán chết một viên linh đan thần dược, giúp Ba Hoa cải tử hoàn sinh.
Sau khi đã làm mọi biện pháp khẩn cấp có thể làm, Tiểu Sử giương mắt nhìn đội trưởng Kỷ cầu cứu. Cậu nghĩ, nếu là Đội trưởng Kỷ, chí ít cũng có thể giải vây cho cậu, dù sao cậu cũng đâu phải Hoa Đà tái thế.
Đáng tiếc, cậu đã đánh giá quá cao nhân phẩm của tên khốn nào đó rồi.
Đồng chí Kỷ Sách, đường đường là Đội trưởng một đội, bình thường ngông cuồng phát sợ, mà giờ lại cực kỳ vô trách nhiệm quăng ánh mắt lên con ruồi đang lao đầu vô cửa sổ kính.
Hiện giờ trong lòng người này đang nghĩ vầy: Giỡn chắc! Cái câu “Điều kiện hữu hạn, không thể cưỡng ép, đã cố gắng hết sức rồi” tuyệt đối không thể do chính miệng mình nói cho Lương Thượng Quân nghe được! Tên Ngốc Tặc đó vốn còn nhớ món nợ mình đòi vứt bỏ Ba Hoa, nếu lần này mình lại từ bỏ việc trị liệu Ba Hoa thì chả biết lại quậy thành cái dạng gì! Đây chính là chuyện ác phá hoại tình cảm giữa cha mẹ và con cái! Không thể tha thứ được!
Cho nên hắn kiên quyết ngó lơ sự cầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chung-luu-phong/1862633/quyen-2-chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.