*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiểu Sử úp ngược nồi xuống đất, lựa mớ hồi hương kia ra nhìn tỉ mỉ dưới ánh đèn pin, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Kỷ Sách và Lương Thượng Quân, kết luận: “Họ ngộ độc thực phẩm rồi, trúng độc hồi Nhật”
“Hồi Nhật? Là cái gì?” Lương Thượng Quân không hiểu về mấy thứ này, anh lấy một ít từ trong tay Tiểu Sử qua, nhìn tới nhìn lui kiểu gì cũng cảm thấy nó là hồi hương, một loại gia vị thường được gọi là bát giác.
Hình trên là Đại hồi hương, hay còn gọi là Bát giác hồi hương, dùng làm gia vị, còn hồi Nhật mà các anh ăn phải có tên khoa học là Illicium anisatum, hình dạng y chang nhưng không ăn được, chứa độc tính rất cao
“Mấy chuyện khác để lát nói sau, giờ giải độc cho họ trước đã” Trong lòng Kỷ Sách vô cùng nôn nóng, có câu ra trận chưa lâu đã bỏ mạng, tình hình này đối với hắn mà nói chính là xui tận mạng, việc khẩn cấp trước mắt là giúp họ khôi phục lại.
Tiểu Sử không dám trì hoãn, cậu lấy trang bị của mình qua lục lọi một trận, vừa lục vừa nói: “Trong nhóm mấy anh không có quân y, lúc kêu tôi đi theo cha Triệu bảo tôi giúp mấy anh xem bệnh, thật ra tôi cũng không hiểu y dược cho lắm, chỉ biết vài biện pháp thô sơ trong núi thôi, phối hợp cùng mớ dược phẩm lộn xộn này, bất kể thế nào, giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chung-luu-phong/1862629/quyen-2-chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.