Cái gì cũng không kịp nghĩ, Kỷ Sách và Lương Thượng Quân lập tức nhảy khỏi vị trí ban đầu, nhấc súng nhắm về cơn hỗn loạn đằng sau. Mặc dù Tiểu Sử cấp bách kêu họ chạy mau, nhưng chiếu theo tác phong nhất quán của họ, tuyệt đối sẽ không để mình rơi vào thế bị động.
“Đù má! Đó là cái gì vậy!” Giọng Vưu Vũ từ trên cao truyền xuống.
Không hổ là truyền nhân của Ngốc Tặc, ngay giây đầu tiên cậu đã trèo lên cây, từ trên cao nhìn xuống thấy vài lùm cây xung quanh họ đang lay động dữ dội, cũng tức là cái thứ đang lao qua đây không chỉ có một, mà hiển nhiên lai giả bất thiện!
“Hướng 2h có hai! Hướng 7h có một! Hướng 9h có hai, à không, ba! Đại đội trưởng Lương chạy mau!” Vưu Vũ ở trên cây nôn nóng hét.
“Tạm lui! Núp vào!” Kỷ Sách lớn tiếng hạ lệnh. Đối phương hành động hỗn loạn, cũng không có động tác nổ súng, đầu tiên hắn đoán không phải con người, nên không nhất thiết phải xung đột chính diện.
Tất cả mọi người lập tức chạy tới thân cây gần nhất, Tiểu Sử thấy chạy cũng không kịp, bèn nhún chân nhảy lên nhánh cây cao, chung quy thằng nhóc vẫn chơi từ nhỏ tới lớn trong núi, nên tốc độ của cậu còn muốn nhanh hơn A Tàng.
Mấy giây sau, vài con dã thú cỡ lớn lao vào doanh trại bọn họ, tốc độ của chúng cực kỳ nhanh, gần như chỉ nháy mắt mà doanh trại đã trở thành một đống tan nát, có vài món trang bị không kịp cầm lên bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chung-luu-phong/1862628/quyen-2-chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.