Vũ điệu lưỡi đao.
Tia sáng cực mảnh nhảy nhót ở đằng xa, tụ lại rồi lan ra hệt như đồng tử của loài rắn.
Họng súng lóe ánh đen dựng thẳng, trái tim nhuốm mùi khói thuốc súng, nảy đập nặng nề.
Chém đi, dùng sự bền bỉ của ngươi chém toạc viên đạn.
Nổ bùng lên, dùng độ nóng của ngươi phá nát hàn quang mũi đao.
Ba Hoa xoa xoa con mắt dính mồ hôi: “Đại đội trưởng Lương, mắt em đau quá!”
Lương Thượng Quân: “…”
Ba Hoa khổ sở kéo ống quần Lương Thượng Quân: “Đại đội trưởng Lương, cứu em với, đừng để Đại đội trưởng Kỷ đối xử với em như vậy!”
Lương Thượng Quân: “…”
Ba Hoa sắp sụp đổ, cầu xin Kỷ Sách ở cách đó không xa: “Đại đội trưởng Kỷ em sai rồi, em thực sự sai rồi, em không nên đắc ý hí hửng nói mình bách phát bách trúng, em không nên lười biếng bỏ buổi tập xạ kích, chuyện em không nên nhất chính là mưu đồ lẻn vào phòng ngủ của chủ nhiệm lớp trộm cuốn đại từ điển Hán ngữ cổ…”
Lương Thượng Quân thở dài, anh hơi không đành lòng, bên trong quyển từ điển đó chứa đựng “Sinh mệnh” của Ba Hoa, cậu ta muốn lấy về cũng không có gì đáng trách, bất quá Kỷ Sách không muốn Ba Hoa phát hiện ra “Sinh mệnh” của cậu ta bất tri bất giác bị tiêu hao dần, cái vấn đề riêng tư này, Lương Thượng Quân cũng hết cách giải thích với thằng nhỏ.
Kỷ Sách dường như chẳng buồn để ý tới, nhưng khi mở mệng vẫn ra lệnh tàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chung-luu-phong/1862603/quyen-2-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.