Lương Thượng Quân: “Kỷ Sách, có chuyện này kỳ quặc quá nè…Ủa? Anh sao thế?”
Đẩy cửa phòng Kỷ Sách ra, đập vào mắt là một cảnh tượng cực kỳ quỷ dị_____thân trên của Kỷ Sách có nửa bên được áo che phủ, còn nửa bên kia thì để trần, cái áo T-shirt bị hắn mặc y như áo cà sa, đi lại gần nhìn, anh thấy đầu hắn đổ ướt mồ hôi.
Kỷ Sách nghiêng đầu ý bảo Lương Thượng Quân ngồi xuống, tay phải tiếp tục kéo áo lên trên, nhưng cánh tay trái làm sao cũng không nhấc lên nổi, hắn bất đắc dĩ nói: “Hơi tổn thương tới gân bắp thịt, tạm thời không cử động vai được”
Lương Thượng Quân hiểu ra: “Không cởi áo được hả?” Nói đoạn anh cau mày, đi qua kiểm tra vết thương của Kỷ Sách. Anh thấy nửa bên vai hắn quấn băng gạt chằng chịt, thoạt trông rất sưng, áo cởi một nửa vướng ở bên thân trái, siết lên vết thương hắn, đúng là có hơi phiền.
“Sao lại bị thương nặng tới vậy?” Trong lòng Lương Thượng Quân khó chịu, giọng điệu cũng nhuốm sự lo âu: “Sao anh không ở trong bệnh viện, có hộ sĩ giúp dù sao cũng tốt hơn, anh làm vầy không phải tự mình chịu khổ sao!”
Kỷ Sách chẳng bận tâm cười nói: “Chuyện nhỏ thế mà đi nằm viện, sẽ tổn hại danh tiếng của tôi”
Lương Thượng Quân tính mắng hắn tào lao, nhưng khi quay đầu qua trông thấy chồng tài liệu học viên chất trên bàn, cộng thêm vài văn kiện Đảng, anh liền biết mình có mắng cũng vô dụng. Anh hiểu rõ, đối với Kỷ Sách, thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chung-luu-phong/1862601/quyen-2-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.