Trong sự lạnh lùng lộ ra vẻ kiêu ngạo ấy vẫn luôn là Từ Phóng Tình mà Tiêu Ái Nguyệt một mực yêu thương. Tiêu Ái Nguyệt mới vừa rồi còn khí thế mênh mông, sau khi nghe người kia mở miệng nói chuyện liền trở nên yếu mềm, cô che miệng nhỏ giọng ấp úng, "Kỳ thật em... em..."
'Em nhớ chị, em muôn nói cho chị biết' nhưng sao lại không nói nên lời? Tiêu Ái Nguyệt nói không nên lời, lòng tự trọng còn sót lại khiến cô không thể thuận lợi nói ra tưởng niệm của mình đối với Từ Phóng Tình, cô do dự một hồi, "Em muốn nói..."
"Tiêu Ái Nguyệt." Từ xưa tới nay, người 'ngạo kiều' vốn không có tính nhẫn nại, Từ Phóng Tình đợi vài phút liền mất kiên nhẫn cản lại lời muốn nói ở đầu dây bên kia, "Ấp a ấp úng làm gì? Tôi không thích gọi điện thoại, có chuyện gì thì cứ đến trước mặt tôi mà nói, vậy đi."
"Tít" "Tít" "Tít", Trong điện thoại lập tức truyền đến âm thanh báo bận. Tiêu Ái Nguyệt ngây ngẩn cả người, Từ Phóng Tình cúp điện thoại của cô?
Xác thực đã dập máy, điện thoại yên tĩnh được đặt trên bồn rửa tay như ngăn cách liên hệ giữa Tiêu Ái Nguyệt và Từ Phóng Tình. Câu nói kia của chị ấy là có ý gì? Vì sao chị ấy lại cảm thấy cô không nên còn sống? Tại sao chị ấy lại muốn tắt điện thoại? Tiêu Ái Nguyệt càng nghĩ càng thấy bản thân có bệnh, cô cho rằng vừa rồi mình không nên yếu thế gọi cho Từ Phóng Tình. Trong khoảnh khắc bị đánh lúc nãy, trong đầu cô chỉ có hình bóng của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cho-em-den-ba-muoi-tuoi/380395/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.