Đến tối Mạnh Niệm Sanh mới biết được tin Tiêu Ái Nguyệt mất tích. Cam Ninh Ninh nóng ruột đi loanh quanh trong phòng như kiến bò trên chảo nóng, "Mạnh Niệm Sanh, làm sao bây giờ? Chị ấy còn đang bệnh đó, sốt hỏng đầu óc thì biết làm sao?"
Mạnh Niệm Sanh đặt quà mua từ phương xa trên tủ đầu giường, "Ninh Ninh, chị Tiêu không phải là con nít, cậu không cần phải lo lắng, cậu ăn cơm tối chưa? Có muốn ra ngoài ăn với tôi không?"
Cam Ninh Ninh đã học y nhiều năm nên vẫn có trách nhiệm của một bác sĩ, cô ảo não sờ đầu tự ai tự oán, "Tôi bất cẩn bỏ quên chị ấy, chị ấy cũng là bệnh nhân mà."
"Chúng ta đi ăn cơm trước đi." So với sự hoang mang lo sợ của Cam Ninh Ninh, Mạnh Niệm Sanh có vẻ rất bình tĩnh. Cô tinh mắt để ý không có hộp đựng thức ăn trong thùng rác liền suy đoán Cam Ninh Ninh vẫn chưa ăn tối, nhân tiện nói, "Khi nào chị ấy muốn liên lạc với cậu thì tự nhiên sẽ liên lạc thôi."
Tuy là nói không sai nhưng Cam Ninh Ninh vẫn không yên lòng, "Để tôi gọi điện cho chị Tình Tình hỏi một chút."
Mạnh Niệm Sanh im lặng đứng một bên nhìn người kia gọi điện thoại cho Từ Phóng Tình. Cuộc gọi này gọi đi gọi lại hết ba lần mà đối phương vẫn không nghe máy, Mạnh Niệm Sanh bèn đi qua gỡ điện thoại trên tai Cam Ninh Ninh xuống, "Cơm nước xong xuôi rồi nói tiếp."
***
Lúc này, nhà nhà đều bật đèn sáng trưng, Tiêu Ái Nguyệt vừa đáp xuống thành phố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cho-em-den-ba-muoi-tuoi/380390/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.