Edit: ji 
[Gió thổi trên biển, rất lâu sau mới dịu lại…] 
—–o0o—– 
Mạt Minh kéo Hàn Thiệu Chu nấp sau gốc cây bền sườn dốc, âm thầm quan sát nguồn sáng đang tới gần. 
“Chẳng lẽ là vệ sĩ của anh mang người tới tìm anh?” Mạt Minh thấp giọng hỏi. 
Hàn Thiệu Chu không quá chắc chắn: “Không thể nhanh như vậy, chúng ta trước quan sát một chút.” 
Mấy người bắt đầu tản ra, một người cầm đèn pin dần đi tới đây. 
“Không được, ở đây sẽ bị phát hiện.” Hàn Thiệu Chu dùng sức đẩy mạnh Mạt Minh: “Em trốn ở đằng kia, nhanh lên.” 
Mạt Minh quay đầu lại nhìn Hàn Thiệu Chu, ánh trăng phản chiếu đáy mắt, ánh sáng trong con ngươi khiến người phải sửng sốt, đẹp đẽ mà lại sắc bén, trái tim Hàn Thiệu Chu đau nhói, hắn đột nhiên nghiêng người hôn một cái, giọng nói khàn khàn: “Nhanh lên.” 
Mạt Minh cái gì cũng không nói, xoay người rời đi. 
Bóng cây nặng nề, Mạt Minh nhanh chóng biến mất vào trong đêm đen, Hàn Thiệu Chu nhẹ nhàng thở ra, rất nhanh một luồng ánh sáng mạnh chiếu vào người hắn. 
“Thật sự là chưa chết.” 
Hàn Thiệu Chu hoàn toàn không thể mở mắt do ánh sáng mạnh, nhưng hắn nghe thấy giọng nói biết rằng đây là thuộc hạ của Bàng Nguyên Thanh. Hắn cảm thấy quá may mắn, vừa rồi đã rất cảnh giác, cũng để Mạt Minh rời đi. 
Đôi mắt thích ứng với tia sáng, Hàn Thiệu Chu nhìn thấy người đàn ông đang cầm một con dao trên tay. 
Cơ thể hắn vẫn chưa thể cử động được nhiều do vết thương nghiêm trọng, nhìn thấy đối phương đang đến 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chi-thich-khuon-mat-cua-em/949754/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.