*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngừng một chút, Hàn Thiệu Chu nói thêm: "Nhiều người như vậy, em đi với anh cũng không sợ bị lạc đâu". Hàn Thiệu Chu nói chưa dứt lời, Mạt Minh trực tiếp đút tay vào túi áo khoác. Hàn Thiệu Chu cười nhẹ vươn tay nắm lấy cánh tay Mạt Minh. Mạt Minh sửng sốt, sau đó quay lại nhìn Hàn Thiệu Chu. "Anh cho em chút mặt mũi" Hàn Thiệu Chu cười nói, "Em có thích không?" Mạt Minh mím chặt môi, nhưng đuôi mắt không che giấu được nụ cười, anh thì thầm: "Em không tức giận nữa " Hàn Thiệu Chu tâm trạng vui vẻ:" Ra ngoài tìm một nhà hàng ngồi xuống, cùng nhau ăn chút gì". Hai người tại nhà hàng nhỏ ăn chút gì đó, lúc rời đi thì đụng phải Hạ Tiểu Đường trên hành lang vừa ra khỏi phòng WC đang quay trở lại nhà hàng. Mạt Minh đeo khẩu trang khi ra khỏi nhà hàng, chưa kịp nhìn thấy Hạ Tiểu Đường, Hạ Tiểu Đường nhìn thoáng qua nhận ra liền vui vẻ chạy tới chào hỏi Mạt Minh. Hạ Tiểu Đường cho biết sau buổi biểu diễn, cô và một vài chị em trong đoàn kịch đến đây ăn bữa ăn khuya. Hàn Thiệu Chu cảm thấy cô gái này nhìn rất quen, nhưng lại không nhớ ra là ai, Hạ Tiểu Đường nhìn thấy trong ánh mắt của hắn hoang mang khó hiểu, cười nói: "Hàn Tổng không nhớ ra em. Lần trước ở nhà hàng lẩu chúng ta đã gặp nhau. Lúc đó em đi cùng bạn trai". "Ừ." Lúc Hạ Tiểu Đường nhắc tới quán lẩu, Hàn Thiệu Chu đột nhiên bừng tỉnh, nhớ lại ngày đó Mạt Minh che che dấu dấu không muốn giới thiệu hắn với bạn bè, còn nửa đẩy nửa thuyết phục hắn rời đi. Mặc dù sau đó Mạt Minh giải thích là vì muốn tốt cho hắn, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút hụt hẫng. Hàn Thiệu Chu cười nhẹ gật đầu: "Nhớ rõ" Hạ Tiểu Đường lại nhìn về phía Mạt Minh: "Anh Mạt Minh cũng thật là, lần này xem xong biểu diễn vô thanh vô thức liền rời đi, không có đi vào hậu trường để chào hỏi. Lão sư còn nhắc đến anh đấy, biết anh đang ở chỗ đạo diễn Lưu Hách Khôn, rất là cao hứng". Hàn Thiệu Chu hơi cau mày:"Lão sư?" "Chính là lão sư Chu Dịch Tường, anh Mạt Minh không nói với anh sao, anh Mạt Minh chính là học sinh được lão sư yêu thích nhất". "...Chưa nói qua" Hàn Thiệu Chu trong lòng không khỏi cảm thấy buồn bực, hắn không hề biết Mạt Minh và diễn viên quốc dân Chu Dịch Tường có quan hệ. Nhưng hắn cũng cảm thấy nghi hoặc, năm đó trước khi bao dưỡng Mạt Minh đã đi điều tra hoàn cảnh gia đình, gia đình Mạt Minh ở một ngôi làng nhỏ trong thành phố Trung An, trong nhà một người cha là ma cờ bạc, hoàn cảnh tương đối khó khăn. Cậu ấy là một kẻ không quyền, không thế, không có mối quan hệ, tính cách yếu ớt, không biết giao tiếp, khi một mình đến Xuyên Hải, lại có thể quan hệ với diễn viên gạo cội Chu Dịch Tường. Mạt Minh nhẹ giọng nói: "Hôm nay không tiện lắm. Lần sau anh sẽ mời thầy Chu, em và Kỳ Dược đi ăn lẩu." "Em sẽ ghi nhớ. Đừng để bọn em đợi lâu. " Hạ Tiểu Đường nói xong, ánh mắt thăm dò một chút về phía Hàn Thiệu Chu, cười đùa hỏi:" Em có một câu hỏi nhỏ, rốt cuộc Hàn tổng cùng anh Mạt Minh quan hệ thế nào ạ? " " Bạn trai. "Hàn Thiệu Chu cười nhẹ," Tôi còn tưởng rằng sau đêm qua, cả thế giới đều biết, thế nào, không phải rõ ràng sao? " Hạ Tiểu Đường cười rạng rỡ, giơ tay ra hiệu OK nói: "Em đã hiểu, vậy chờ em và đồng nghiệp nói về chuyện này, em có thể đưa thông tin chính xác nha". Hàn Thiệu Chu gật đầu: "Làm phiền Hạ tiểu thư." Sau khi đi ra khỏi nhà hàng, Mạt Minh khó hiểu hỏi: "Anh Chu, tại sao anh lại nói với Tiểu Đường?" "Trước đây, sau khi xem xong buổi biểu diễn, em đều đến hậu trường để chào hỏi Lão sư" Hàn Thiệu Chu ngắt lời Mạt Minh, nhướng mày: "Tại sao tối nay không đi?" Mạt Minh hơi giật mình, muốn nói nhưng lại nghẹn lời trở về. "Bởi vì có anh ở đây?" Hàn Thiệu Chu dừng lại hỏi, nhìn thẳng vào mắt Mạt Minh. "Anh không biết sư phụ của em...". "Anh không phải là không biết. Khi còn bé, anh đã xem vở kịch của Chu Dịch Tường. Khi đến chỗ lão sư, anh sẽ nói anh là một fan hâm mộ kịch của lão sư" Hàn Thiệu Chu hơi hơi cúi người, tới gần khuôn mặt vô tội của Mạt Minh "Tại sao anh có cảm giác, em rất chống cự anh biết những mối quan hệ xung quanh em". Mạt Minh lắc đầu: "Không có anh Chu". Hàn Thiệu Chu một tay đặt ở sau gáy Mạt Minh, ánh mắt hẹp dài của hắn càng ngày càng gần Mạt Minh: "Thật sự không phải?" Đôi mắt trong veo của Mạt Minh lộ ra mấy phần mờ mịt: "Anh Chu sao lại muốn biết các mối quan hệ của em?" Hàn Thiệu Chu giật mình, vẻ mặt ngây ra một lúc. Đúng vậy. Vì cái gì. Hàn Thiệu Chu chậm rãi buông tay ra, đút vào túi áo: "Tùy tiện hỏi một chút". Mạt Minh đưa tay vòng vào tay Hàn Thiệu Chu, nhẹ nhàng kéo hắn: "Anh Chu, chúng ta về đi, đã muộn rồi. " Hàn Thiệu Chu sắc mặt cổ quái nhìn " Ừm "một tiếng, vừa quay đầu chuẩn bị đi theo Mạt Minh đến bãi đậu xe, ánh mắt tinh tường bắt gặp người đàn ông đang trốn sau một chiếc ô tô màu đen cách đó không xa. "Em ở chỗ này chờ anh, anh sẽ trở lại ngay." Hàn Thiệu Chu quay đầu bước thẳng tới chỗ paparazzi chụp lén, người đàn ông muốn lên xe phóng đi, chưa kịp nổ máy, Hàn Thiệu Chu đã tới trước cửa kính xe. Răng rắc một tiếng, Hàn Thiệu Chu dùng một tay giữ cửa kính xe và dùng điện thoại chụp ảnh khuôn mặt của người đàn ông này. "Mày là người của công ty nào?" Hàn Thiệu Chu hơi nghiêng người nhìn về phía người đàn ông đang ngồi trên ghế lái với vẻ mặt bất an, mặt vô biểu tình nói: "Nếu hiện tại không xóa ảnh đi, đợi đến lúc tao điều tra thông tin rõ ràng thì sẽ cùng mày giải quyết". Paparazzi cầm chiếc SLR ở bên cạnh lập tức xóa ảnh. Đối mặt với Hàn Thiệu Chu mồ hôi chảy ròng ròng: "Mọi thứ đã được xóa, em xin lỗi, Hàn Tổng". Hàn Thiệu Chu không thèm kiểm tra: "Nếu những bức ảnh của tao và Mạt Minh được tung lên mạng tối nay, tao sẽ tính toán lên đầu mày" "Aiz, Hàn tổng, anh không thể tính hết lên đầu em được." Tay săn ảnh hốt hoảng giải thích, "Anh Mạt bây giờ lên mạng hot như vậy. Paparazzi chụp trộm nhất định không phải chỉ có một mình em, có lẽ tối nay sẽ có người ở chỗ khác chụp trộm, chuyện này, chuyện này đều đổ lên đầu em, thì thật là oan uổng". " Nhiều hơn một? Như thế nào, lại chiếu cố người của tao như vậy? " "Hàn tổng, đừng tức giận, kiếm cơm ăn thôi mà, nghề của chúng em là ai đang hồng thì sẽ theo dõi người đó". Hàn Thiệu Chu cười nhẹ," Thì ra là vì Mạt Minh quá hồng?" " Vâng, trong tương lai nhất định sẽ càng hồng hơn nữa, nhất định đỉnh lưu" Người đàn ông mỉm cười lấy lòng, "Trên mạng gọi anh ấy là Tiểu Văn Từ" Người đàn ông vừa nói xong, hắn nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt Hàn Thiệu Chu đột nhiên biến mất. "Đây không phải là em gọi, Hàn tổng." Người đàn ông hận chính mình không biết lựa lời, hắn xem qua trên mạng phân tích, nói là Hàn Thiệu Chu cùng Mạt Minh ở bên nhau, chỉ coi Mạt Minh là thế thân của Văn Từ, còn trong lòng chân chính chỉ yêu Văn Từ mà thôi. Thế thân chính là thế thân, dù Hàn Thiệu Chu có cưng chiều Mạt Minh như thế nào đi chăng nữa, trong lòng cũng không thể so sánh Mạt Minh với Bạch Nguyệt Quang thực sự, cách gọi Tiểu Văn Từ này, đối với Hàn Thiệu Chu nghe càng giống như đang sỉ nhục Văn Từ. "Em xin lỗi, Hàn tổng, đây thật sự không phải là em gọi. Em chưa bao giờ cho là như thế." "Tên em ấy là Mạt Minh." Hàn Thiệu Chu nhìn người đàn ông với đôi mắt tối tắm, "Không được gọi là Tiểu Văn Từ." "Vâng, vâng, đều là ở trên mạng ăn no tự nhiên đặt ra biệt danh này, Văn Từ chính là Văn Từ, không ai có thể trở thành Văn Từ". Hàn Thiệu Chu cau mày. Thằng ngu này có thật sự hiểu lời mình nói hay không. "Hàn tổng, em hứa với anh sau này sẽ không bao giờ chụp ảnh trộm anh và anh Mạt. Em trên dưới có già có trẻ, trả góp mua nhà mua xe một thân trả nợ, anh đại nhân đại lượng..." Hàn Thiệu Chu bị người đàn ông lải nhải phiền lòng, khoát tay: "Được rồi, đi đi". Người đàn ông ngàn ân vạn tạ rồi khởi động xe nhanh chóng rời đi. Hàn Thiệu Chu trở lại trước mặt Mạt Minh, kéo khẩu trang che kín mặt Mạt Minh lên đến tận chóp mũi, khéo léo như đang mặc quần áo cho đứa con của mình. "Chụp thì cứ chụp đi" Hàn Thiệu Chu nói, "Ngay cả video về nụ hôn mãnh liệt cũng đã được tung lên mạng. Này hẹn hò thì tính là gì". Chắc chắn, nếu làm tốt có thể trở thành người đàn ông đỉnh lưu. - ---------------- ji: tui đang thử mần một bộ cổ trang vô cùng hay ho, ấp ủ lâu nay muốn thử edit cổ trang mà cuối cùng cũng tìm được bộ này. Nên hôm nay edit hơi muộn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]