Lời nói vừa thốt ra, Bùi Điềm bên kia điện thoại đã bùng nổ.
Cô bé giận dữ bất bình nói: “Chị, chị là không định cố gắng nữa sao?!”
“Dù chú nhỏ có hơi đầu gỗ một chút nhưng chị tuyệt đối đừng chán ghét chú ấy chứ.” Bùi Điềm luyên thuyên nói.
Tô Niệm Niệm không chịu nỗi, cô nói: “Chị sao có thể ghét anh ấy?”
Bùi Điềm thở dài, “Thế sao chị có thể bỏ cuộc chứ?”
“Chị chỉ là cảm thấy.” Tô Niệm Niệm khựng lại, nhỏ giọng nói: “Chú nhỏ của em và cô Nguyễn rất xứng đôi.”
Nếu anh đã đồng ý đi ăn thì cô có thể làm gì nữa đây?
“Không xứng! Em nói không xứng là không xứng!” Bùi Điềm nói: “Em muốn chú nhỏ em có thể vui một chút.”
Nghe được câu này, Tô Niệm Niệm có hơi sững sờ.
Bùi Điềm như một người đã lớn, thông qua ống nghe điện thoại cô vẫn có thể cảm nhận được sự nghiêm túc của cô bé.
“Ở bên cạnh chị, anh ấy có thể vui sao?” Tô Niệm Niệm nhẹ giọng hỏi lại.
“Chị, chị không hề giống.” Bùi Điềm nói một cách chân thành.
Bên kia điện thoại, Bùi Điềm nằm trong phòng luyện múa, bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt điện thoại.
Cô bé vẫn không thể quên ánh mắt của chú nhỏ khi đột nhiên phát hiện Tô Niệm Niệm đang múa vào hôm đó.
Đôi mắt đen láy vốn luôn tĩnh lặng như nước bỗng sáng lấp lánh như sao, tràn đầy kinh ngạc.
“Chị, chú nhỏ em rất cô đơn.” Thấy bên đó Tô Niệm Niệm vẫn có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chi-nho-em/2735543/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.