Lời nói vừa dứt, trên bàn ăn bỗng chốc im lặng.
Sở Ninh buông lỏng tay, nĩa rơi xuống bàn ăn phát ra âm thanh ‘choang’ một tiếng.
Cô nhìn xung quanh một cái, lúc này mới bất giác cảm nhận được có gì đó không đúng lắm.
“Cậu nhỏ.” Sở Ninh nghiêm túc nói.
Bùi Ngôn Khanh thuận thế cầm lấy ly của Tô Niệm Niệm, không hề dao động, nhẹ nhàng ‘ừm’ một tiếng.
“Ai mới là cháu cậu vây?”
Bùi Ngôn Khanh liếc nhìn cô
“Con cũng uống cái này, sao cậu không quản con?”
Bùi Ngôn Khanh bật cười nói: “Cậu quản con, con có nghe không hả?”
“Vậy nên là cậu muốn Tô nha đầu làm cháu ngoại của cậu à?” Sở Ninh mở to tròn đôi mắt, lên tiếng phản đối.
Bùi Điềm vốn còn đang thở dài ngao ngán bây giờ đang âm thầm ném cho Sở Ninh một ánh mắt sắc lẹm.
Tô Niệm Niệm dùng sức chọc nĩa vào đĩa salad, ủ rũ nói: “Tớ không thèm.”
Giống như muốn rũ bỏ sạch sẽ quan hệ vậy.
Trong lòng Bùi Ngôn Khanh vô cớ trào dâng một chút ngột ngạt, sắc mặt anh lạnh lùng nói: “Cậu không có ý này.”
“Thế chú nhỏ ơi, có phải cậu có ý khác không ạ?” Bùi Điềm giơ cái nĩa lên, găm một miếng thịt bò nhỏ, đôi mắt tràn đầy sự vô tội.
Lời nói này vừa thốt lên, Nguyễn Bạch liền ngước mắt nhìn qua.
Sở Ninh cũng liếc đôi mắt to tròn nhìn qua, ánh mắt quan sát hai người.
Đến Bùi Ngôn Khanh cũng bị nhìn đến mức anh phải cau mày.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chi-nho-em/2735542/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.