Tô Niệm Niệm sững sờ nhìn chằm chằm màn hình, ngón tay dùng sức đến trắng bệch.
Cô hạ mắt, gõ nhẹ vào màn hình, viết rồi lại xóa, cô cứ do dự ở nút gửi mãi một lúc lâu.
“A, ngại quá, gần đây em khá bận.”
Ghi ghi xóa xóa mấy lần, Tô Niệm Niệm cắn răng, nhấn gửi đi.
Điện thoại như một quả bom đốt cháy lòng bàn tay cô, cô không dám xem nữa, thất thần ném điện thoại sang một bên.
Mãi cho đến khi chuông điện thoại reo lên.
Tim Tô Niệm Niệm đập như trống, cô làm công tác chuẩn bị định cầm điện thoại, nhìn xem người gọi là Sở Ninh.
Cô thở hắt ra, đứng dậy xuống giường, giọng nói khàn đi: “Alo.”
“Cậu vừa mới tỉnh dậy à?” Sở Ninh vừa nghe đã nghe ra, khó tin nói: “Tô nha đầu, cậu đừng nói với tớ cậu từ chối cậu nhỏ của tớ là để ngủ à?!”
Tô Niệm Niệm im lặng một lúc: “Nếu thì sao?”
Sở Ninh hít một hơi sâu, “Thế cậu chính là tra nữa điển hình! Cậu đã thành công bước một chân vào cửa lớn rồi, bây giờ lại hối hận?”
“Cũng không phải vậy.” Tô Niệm Niệm đi vào nhà vệ sinh, nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của mình trong gương, mím môi, “Chỉ là tớ đột nhiên cảm thấy không thích hợp lắm.”
Cái tình tiết xoay 180 độ này, Sở Ninh nhất thời cũng không biết nên đứng bên nào, khựng lại một lúc cô lại nói: “Cậu thật sự chê việc cậu nhỏ tớ tuổi tác lớn, EQ thấp hả?”
Cô có hơi hoảng: “Thế cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chi-nho-em/2735498/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.