Nhà hát của trường múa có hình bầu dục, đứng dưới khán đài, vị trí từ trên cao nhìn xuống cực kì tráng lệ.
Không khí hôm nay so với ngày thường có chút long trọng, ngoại trừ phụ huynh thí sinh, còn có học sinh đến xem.
Bùi Ngôn Duyệt tùy ý lật qua danh sách thí sinh, an ủi nói: “Ninh Ninh cuối cùng cũng biết tranh đua rồi.”
“Nhưng có thể thăng cấp hay không phải dựa vào trời cao rồi.” Bà lắc đầu thở dài một tiếng, nói với Bùi Ngôn Khanh: “Này, em xem, năm nay cao thủ gần như đều đăng ký rồi.”
“Niệm Niệm, Thư Cấn, hai người này….” Bùi Ngôn Khanh chỉ xuống từng người một.
Bùi Ngôn Khanh Đặt đầu ngón tay lên mép danh sách, ánh mắt anh rơi vào cái tên ở giữa, không thể rời mắt.
Tô Niệm Niệm đứng thứ năm, , và tên của cô được theo sau bởi màn trình diễn - "Người đẹp ngủ trong rừng".
Bùi Ngôn Duyệt còn đang thở dài than thở: “Con bé Niệm Niệm này, hai năm trước thăng hạng lên cấp quốc gia, thời gian học múa còn không dài bằng Niệm Niệm, nhưng không biết đã chịu bao nhiêu khổ mới vượt qua tất cả.”
“Ninh Ninh nếu có thể có chút dụng tâm giống con bé thì mồ mả tổ tông Bùi gia nhất định sẽ hương khói."
Giọng nói của Bùi Ngôn Khanh rất khàn, bất giác bật cười, “Nỗ lực của con bé đáng được khen ngợi.”
Bùi Ngôn Khanh ngạc nhiên nhướng mày, nghiêng đầu nhìn đứa em ít nói của mình, bà hỏi dò: “Khó khăn lắm em mới được nghỉ, sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chi-nho-em/2735496/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.