Sau khi Bùi Ngôn Khanh rời đi, căn phòng trở nên yên tĩnh.
Tô Niệm Niệm nhìn vào gương, cô phải dội mấy lần nước mới có thể làm dịu khuôn mặt đỏ bừng của mình.
Bùi Ngôn Khanh không nói nhiều về tình hình của Bùi Triết, nhưng mắt thường cũng có thể cảm nhận được tính nghiêm trọng.
Cô đã nghe Bùi Điềm nhắc về việc Bùi Triết sẽ tổ chức sinh nhật lần thứ 90 vào đầu năm sau, nhưng ông té ngã vào thời điểm này, điều này cho thấy mức độ nghiêm trọng.
Sau khi Tô Niệm Niệm tắm xong, cô một mình lang thang trong phòng khách, lấy chiếc điện thoại di động mà cô đã không đụng đến từ chiều đến giờ và kiểm tra tin nhắn.
Cô nhìn đồng hồ, đã mười giờ tối.
Một giờ trước, Tô Diệm gửi tin nhắn hỏi cô đang ở đâu, năm phút trước lại gửi thêm một tin.
Tô Niệm Niệm trả lời: 【Em đang ở nhà anh ấy. 】
Tô Diệm: 【 Nhà của mình không đủ ấm, hay là không xứng với em của hiện tại rồi? 】
Dừng một chút, bên kia lại truyền đến một tin nhắn: 【Anh đi đón em. 】
Tô Niệm Niệm: 【...Anh ấy không có ở đây, tối nay em ở một mình. 】
【Tại sao không ở? 】
【Ông của anh ấy đột nhiên té ngã.” 】
Tô Diệm gọi điện thẳng qua: “Là sao vậy?”
“Em cũng không biết.” Tô Niệm Niệm dựa vào trên ghế sa lon, “Anh ấy nghe điện thoại rồi vội vàng rời đi.”
Cô nói xong lại hỏi: "Anh còn tới đón em không?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chi-nho-em/2735426/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.