Chương trước
Chương sau
Cả ba ngày Tô Diệm đều ủ rũ.

Ba ngày nay, Cố Diểu cảm thấy đi làm mỗi lần quẹt thẻ, ăn cơm ——

【D, ăn? 】

【Ăn cơm? 】

【Ăn cơm? 】

Tô Diệm luôn từ chối vì anh không có cảm giác ngon miệng.

Anh muốn thể hiện bằng hành động rằng anh đã chán ngấy với kiểu giao tiếp hòa đồng như một con robot AI đang ăn!

May mắn thay, sau ngày thứ ba, Cố Diểu cuối cùng cũng rơi vào một loại suy tư nào đó và bình tĩnh lại.

Không đợi tin nhắn, Tô Diệm đắc thắng.

Có vẻ như người phụ nữ này cuối cùng đã bắt đầu nhận ra rằng có điều gì đó không ổn.

Tô Diệm quyết định để cô bình tĩnh suy nghĩ trong vài ngày.

Mãi cho đến nửa tháng trôi qua, trong khoảng thời gian này, anh không nhìn thấy Cố Diểu.

Trong khoảng thời gian này, các ca phẫu thuật đều tập trung, đặc biệt bận rộn, vốn dĩ Cố Diểu người 10 ca phẫu thuật thì gặp hết 5 lần nay lại chẳng gặp được.

Tô Diệm bắt đầu lo lắng, khuôn mặt nghiêm nghị và vô cảm suốt cả ngày.

Cho đến khi anh tình cờ gặp một vài y tá đang trò chuyện bên ngoài.

"Đoán xem gần đây tại sao mặt bác sĩ Tô u ám vậy?"

"Tôi đoán đó là thất tình."

"Tôi cũng đoán vậy! Đã bao lâu rồi chúng ta không thấy bác sĩ Tô và bác sĩ Cố ăn cùng nhau?"

"Hôm qua, có người nói với tôi rằng họ nhìn thấy bác sĩ Cố ăn cơm với bác sĩ Tiêu của khoa Thần kinh."

"Không thể nào? Bác sĩ Tô... bị đá?"

"..."

Tô Diệm nghe thấy thế thì gân xanh trên trán giật giật, bàn tay buông thõng bên người buông ra rồi lại siết chặt.

Trong khoảng thời gian này, anh thường quá bận rộn đến mức không kịp ăn trưa, vì vậy anh chỉ có thể gọi đồ ăn nhanh.

Mà đã rất lâu rồi anh không có đi căn tin, thế mà người phụ nữ kia lại điềm nhiên gọi người khác cùng ăn cơm!

Vào buổi trưa, Tô Diệm lạnh lùng đến nhà ăn dành cho nhân viên.

Liếc mắt một cái, liền nhìn thấy Cố Diểu bên cửa sổ, nơi anh từng ngồi ——

Còn bác sĩ Tiêu thì đang ngồi đối diện với cô.

Tô Diệm lẳng lặng đứng tại chỗ, dùng đôi mắt đen nhìn chằm chằm hướng kia.

Cố Diểu vẫn cúi đầu nghiêm túc ăn. Nhưng bác sĩ Tiêu, người đối diện với cô, một mình cũng có thể độc thoại, nói luyên thuyên bất tận.

Có lẽ là có một loại cảm giác nào đó, Cố Diểu người luôn coi việc ăn uống là quan trọng nhất trong đời, đột nhiên ngước mắt lên.

Bác sĩ Tiêu ngồi đối diện để ý đến động tác của cô, còn tưởng rằng anh nói cái gì đó khiến cô quan tâm nên càng cười tươi hơn, kết quả liếc qua chớp mắt thì thấy Tô Diệm đang dựa nửa người vào chiếc bàn bên cạnh.

 “Tiểu Tô à.” Bác sĩ Tiêu hưng phấn nói: “Sao cậu lại ở đây?”

 “Hôm nay có khẩu vị.” Tô Diệm bình tĩnh nói: “Tôi muốn tới ăn cơm.”

 “Người đông quá.” Tô Diệm chậm rãi đi tới, ngồi xuống bên cạnh Cố Diểu, “Tôi ngồi ở đây, có phiền không?”

Bác sĩ Tiêu nhìn những chiếc ghế trống lớn xung quanh mình, cố gắng duy trì nụ cười, "Tôi không ngại."

Tô Diệm đến dùng bữa và ăn chậm rãi từng miếng, khó có thể tin rằng anh ăn rất ngon.

Kể từ khi Tô Diệm đến, bác sĩ Tiêu trở nên ít nói hơn và ăn trong im lặng.

Mãi đến khi Cố Diểu ăn xong, bác sĩ Tiêu mới cười hỏi: "Ăn xong rồi?"

"ngày mai……"

 “Ngày mai tôi không muốn ăn.” Tô Diệm lau miệng, “Không thể ăn cơm cùng anh.”

Bác sĩ Tiêu: “?.....”

Mà Tô Diệm còn lại trông rất nghiêm túc gật đầu với anh ấy, "Xin lỗi."

Bác sĩ Tiêu rời đi, lúc rời đi còn lễ phép gật đầu với Cố Diểu.

 “Chậc.” Tô Diệm đặt thìa xuống, ngữ khí không ấm áp, “Người này nếu không tìm người ăn cùng là không thể nuốt nổi hả.”

Cố Diểu: "Có thể vậy."

“Sao hôm nay lại có khẩu vị vậy?"

Tô Diệm bưng đĩa lên, mím môi dưới, "Mỗi ngày đều không có khẩu vị, muốn chết đói sao?"

 “Anh ăn phải thuốc súng à?” Cố Diểu liếc anh một cái.

Tô Diệm không thể biết được trong lòng cô đang nghĩ gì.

Nhưng chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, anh liền cảm thấy khó chịu không thể giải thích được.

 “Nếu muốn mời tôi ăn cơm, vậy thì không được mang theo người khác.” Tô Diệm cau mày, ánh mắt nghiêm túc, “Tôi không thích ăn cơm cùng người khác.”

"A?" Cố Diểu rõ ràng là tập trung sai chỗ, đôi mắt đẹp hơi mở to, kinh ngạc nói: "Anh còn muốn tôi mời anh ăn cơm sao?"

“Không phải mời xong 1 tháng rồi hả?”

Tô Diệm: "..."

Cố Diểu cảnh giác nhìn anh, lui về phía sau một bước, "Từ nay về sau chúng ta tự ăn đi."

Như đấm bông, Tô Diệm nói: "Tôi không mượn cô mời tôi.”

“Ồ.” Cố Diểu gật đầu, “Như vậy càng tốt.”

Tô Diệm đóng băng tại chỗ.

Anh không phải kẻ ngốc, anh đã nhận ra điều gì đó, nhưng khi gặp một người như Cố Diểu, quả thật không nhạy cảm.

Tô Diệm cảm thấy mình xong rồi.

Sau đó, Cố Diểu không bao giờ mời anh ăn nữa.

May mắn thay, không có những tin đồn thất thiệt khác, họ sống hòa bình với nhau trong vài tháng, ngoại trừ liên lạc trong công việc, không có liên lạc riêng tư nào khác.

Mấy tháng nay, bận rộn là một mặt, mặt khác, Tô Diệm căn bản không biết nên làm như thế nào.

Anh muốn bản thân bình tĩnh lại và đánh giá rằng cảm giác này không phải là nóng nảy hay vô căn cứ.



Hơn nữa, trên người Cố Diểu có rất nhiều điểm mê người, hấp dẫn người tới gần, nhưng vẫn không có cách nào tiến lại gần cô.

Sau một cuộc phẫu thuật khác, đã chín giờ tối.

Tô Diệm nhướng mày, dựa vào tường văn phòng cho đỡ mỏi vì đã đứng lâu.

Bùi Ngôn Khanh thay quần áo đi ra, ánh mắt lướt qua trên mặt anh, "Về sớm nghỉ ngơi đi."

 “Em còn chưa ăn.” Tô Diệm nói: “Đồ ăn em đặt sắp tới rồi, sao không ăn đã rồi đi?”

Bùi Ngôn Khanh vuốt thẳng cổ áo của anh, cười với anh: "Hôm nay Niệm Niệm trở về, trong nhà hẳn là có đồ ăn."

Tô Diệm: "..."

Trước khi đi, anh chậm rãi nói: “Nếu cậu không kết hôn sớm thì sẽ không nghiệm được cảm giác này đâu”.

Tô Diệm: "..."

Lúc đó đang là giữa mùa đông, bên ngoài tuyết rơi dày đặc.

Đồ ăn được giao đến đã hết nóng, Tô Diệm vội vàng ăn hai miếng, ném hộp cơm đi.

Anh mặc áo khoác ngoài, băng qua hành lang dài, đi thang máy xuống sảnh dưới lầu, bước ra khỏi cửa bệnh viện, bên ngoài phủ một màu trắng.

Tô Diệm đứng ngây ra một lúc, nhìn không khí thở ra tỏa ra một vệt sương mù ở nhiệt độ lạnh lẽo, đột nhiên, xuất hiện một cảm giác cô đơn giai đoạn trung niên.

Có vẻ như kể từ khi Tô Niệm Niệm kết hôn, anh đã bị đối xử như một ông già không có lý do.

Lập gia đình?

Lấy ai.

Tô Diệm đứng ở nơi đó trầm tư, trong đầu không tự chủ được hiện lên một khuôn mặt, cùng lúc đó, phía sau truyền đến một giọng nữ.

"Tô Diệm?"

Có lẽ là do chột dạ, Tô Diệm bị hét đến suýt chút nữa ngã ra khỏi cổng, thậm chí giọng nói còn lớn hơn một chút: "Làm gì vậy?"

“Lại ngây rồi hả?” Cố Diểu nhìn anh.

Ánh mắt Tô Diệm  rơi vào trên mặt cô.

Có lẽ là bởi vì thật sự sợ lạnh, Cố Diểu quấn chặt toàn thân, chỉ lộ ra một đôi mắt cùng vài tấc da trắng.

Anh cụp mắt xuống, hơi hé đôi môi mỏng: “Ngắm cảnh.”

Cố Diểu ngẩng đầu nhìn khung cảnh ảm đạm bên ngoài bệnh viện, thật sự không hiểu khung cảnh này có gì hay.

"Anh ăn cơm chưa?"

Tô Diệm: "..." Khuôn mặt anh trông cần ăn cơm lắm hả?

Lời nói quanh quẩn trong miệng, Tô Diệm nghiêm mặt, "Chưa ăn cái gì."

"Vậy đi ăn đi."

Quán ăn lần này là một quán lẩu nằm khuất trong một con hẻm, bài trí đơn giản nhưng hương thơm thoang thoảng rất xa, ngoài cửa cũng có thể ngửi thấy mùi thơm.

Cố Diểu rõ ràng đã tới đây nhiều lần, cho nên cô đi vào trong ngõ rất quen thuộc, rẽ vài vòng, thuận lợi dẫn Tô Diệm đến quán.

"Ăn cay không?"

Tô Diệm gật đầu.

Khẩu vị của anh khác hẳn so với Bùi Ngôn Khanh, anh cực kì thích ăn cay.

“Tôi cũng ăn.” Cố Diểu thừa dịp nói, gọi một món cay nóng.

Vừa mới gọi món, trong lúc đợi lên lẩu, Cố Diểu đứng dậy đi vào phòng vệ sinh.

Tô Diệm dựa vào trên ghế, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn.

Đây là, một nhóm người đột nhiên từ cửa đi đến.

Người đi trước vẫn mặc áo khoác da, tóc hơi dài gần như che mất mắt, phía sau anh ta là mấy người trẻ tuổi gần, đều gọi nhau là huynh đệ .

Họ đều là một nhóm người không sợ lạnh.

Tô Diệm chỉ liếc nhìn, rồi quay đi.

Cho đến khi cả nhóm chiếm chỗ ngồi phía sau anh.

Có người hỏi người thanh niên mặc áo da dẫn đầu: "Anh Trạch, gần đây anh phát tài sao? Sao lại mời đám anh em ăn rồi?”

Người được gọi là "Anh Trạch" xoay ly rượu và cười.

Một người khác cổ vũ và nói: "Này, anh Trạch khác với chúng ta. Người ta có một người chị tốt, một bác sĩ ở bệnh viện lớn, từ nước ngoài về. Giờ anh Trạch không phải lo lắng về chuyện tiền bạc."

"Đúng vậy. Hơn nữa, người chị này thật xinh đẹp, làm ở bệnh viện lớn hai năm, câu được phú nhị đại cũng không dễ dàng. Từ giờ trở đi, chúng ta cứ chơi thoải mái với anh Trạch đi!”

Khi họ nói chuyện, còn cười to, giọng nói thô lỗ vô cùng ồn ào.

Tô Diệm uể oải nhắm mắt lại, cau mày chán ghét.

 Dường như anh cảm giác được cái gì, mở mắt ra liền thấy Cố Diểu đi tới cách đó không xa.

Hơi nước từ quán lẩu bốc lên làm má cô ửng hồng, Cố Diểu vừa đi vừa cởi chiếc khăn choàng che gần hết khuôn mặt.

Đầu ngón tay Tô Diệm khẽ cong, ánh mắt xẹt qua lông mày, đang muốn nói chuyện, thì bàn bên cạnh truyền đến tiếng động.

“Anh Trạch, đó không phải là chị của anh sao?"

"Oa, thật là đẹp nha."

Nhất thời Cố Diểu không thấy những người này, mãi cho đến khi cô đi ngang qua, đột nhiên bị người nắm lấy cánh tay.

Cô dừng bước, chậm rãi ngước mắt lên, theo cánh tay cô thấy khuôn mặt Cố Trạch, rồi nhìn qua những người ngồi cạnh anh.

Cố Diểu theo bản năng nhìn về phía Tô Diệm, con mắt co giật.

 “Chị, sao lâu như vậy không về?” Cố Trạch cười cười, “Em vốn định ngày mai đến bệnh viện tìm chị.”

Cố Diểu đè nén cảm xúc lại, hất tay Cố Trạch ra, lạnh lùng nói: "Tìm tôi làm gì?”

 “Có phải gần đây tiền bạc hơi eo hẹp không?” Cố Trạch gõ bàn, “Tiền lương hàng tháng của chị cao như vậy, giúp đỡ thằng em một tí cũng đâu có quá đáng?”

“Cậu không có tay chân sao?” Cố Diểu nói xong liền muốn rời đi.

Cô đi tới chỗ phòng bao, nói với Tô Diệm: "Đổi nhà hàng khác chứ?”

Nghĩ đến vừa rồi những lời người đó nói, sắc mặt Tô Diệm trở nên lạnh lùng, ánh mắt đảo qua bàn bên cạnh, sau đó dán chặt vào Cố Trạch.

 Cố Trạch thấy hai người sắp rời đi, Cố Trạch vội vàng đuổi theo, hứng thú hỏi: "Chị, đây là ai?"

Anh ta quan sát Tô Diệm từ trên xuống dưới, rơi xuống đồng hồ bấm giờ cơ khí trên cổ tay, híp mắt nói: "Anh trai, đây là một món đồ có giá trị."

Tô Diệm: "Có liên quan tới cậu sao?"

 “Đương nhiên là có.” Cố Trạch tặc lưỡi, “Muốn theo đuổi chị của em, trước hết phải vượt qua em, biết không?”



 “Cố Trạch!” Sắc mặt của Cố Diểu lạnh như băng, “Nói thêm một câu nữa, về sau đừng hòng một cắt.”

“Được thôi.” Cố Trạch không chút để ý nói: “Chị không đưa, chờ ngày mẹ chúng ta thăng thiên sớm chút đi.”

Cố Diểu cắn chặt môi, trên mặt không còn chút máu, hai tay bên người nắm chặt thành quyền.

Sẽ mãi là như vậy, mọi ý định tàn nhẫn sẽ bị đánh bại tại đây.

 “Đánh*.” Tô Diệm chậm rãi xắn tay áo lên, nụ cười không chạm đến đáy mắt, “Đương nhiên phải đánh.”

Cố Trạch đắc ý cười cười, "Đúng vậy." Anh ta nói, "Anh rể tốt hơn..."

Anh ta còn chưa nói xong đã bị một tiếng tru cắt ngang, da thịt va chạm vào nhau, phát ra tiếng va chạm kinh hồn.

Khi Tô Diệm đấm xuống, Cố Trạch choáng váng và một lúc lâu cũng không thể đứng dậy.

Khi những người anh em của anh ta nhìn thấy cảnh này, tất cả họ đều tỏ ra không mấy lương thiện, và bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng.

Cố Diểu nắm lấy ống tay áo của Tô Diệm, lo lắng nói: "Anh đi trước đi."

"nhanh lên."

Tô Diệm đút hai tay vào túi, lông mày hung dữ: "Cô nghĩ rằng tôi sợ chúng sao?"

Cố Diểu mím môi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi mặc kệ anh sợ hay không, tôi không muốn anh bị thương.”

“Cô đánh giá thấp tôi rồi.” Tô Diệm lười biếng cười cười, túm cổ áo Cố Trạch, “Từng người lên, hay là cùng nhau lên?”

Cố Trạch tức giận đến hai mắt đỏ bừng, nặng nề thở dốc, gầm gừ nói: "Mau lên!"

 “Tô Diệm!” Cố Diểu nắm cánh tay của anh, bàn tay mềm mại của cô chạm vào mu bàn tay của Tô Diệm.

Lông mi Tô Diệm khẽ run, sau đó nghe thấy cô nói: “Tay của anh là để cầm dao mỗ, bọn họ không xứng để anh động tay.”

Động tĩnh ở đây khiến chủ quán lẩu chú ý, anh ta đi tới thở dài một hơi: "Đừng đánh, đừng đánh! Đừng đánh sập quán nhỏ của tôi!"

Tô Diệm định thả lõng tay đang túm cổ áo của Cố Trạch ra nhưng lại bị anh ta đã phản công và đánh một cái vào quai hàm của anh.

Cố Diểu vội vàng đi tới nhìn hắn, trong mắt đen lóe lên sự lo lắng cùng áy náy, "Cho tôi xem, có bị gì không.”

Tô Diệm nhìn cô một cái, đột nhiên vươn tay nhẹ vỗ mặt cô một cái, "Tôi không sao."

Nói xong, anh giơ tay ném Cố Trạch gầy gò xuống đất như ném rác, "Cạch" một tiếng, xương chạm đất tạo ra một âm thanh, sau đó là tiếng kêu thảm thiết của Cố Trạch.

Người chủ cửa hàng kêu lên, đôi chân run lên vì sợ hãi.

Cuối cùng, người đàn ông không bỏ cuộc, anh tiến lên từng bước, ngồi xổm xuống, dùng ngón tay thon dài nắm lấy cổ tay Cố Trạch, cố ý siết chặt từ từ, giống như đang thử lòng người.

Anh em plastic của Cố Trạch đều như bị hóa đá, không ai dám tiến lên.

Một giây sau, lại có một tiếng hú vang, kèm theo giọng nói bình tĩnh của Tô Diệm, "Làm sao vậy? Anh rể đang dạy cậu phương pháp nắn gân, đẹp không?"

Cố Diểu mím môi cong lên, biểu cảm sinh động chưa từng có, "Đẹp."

Tô Diệm nhất thời cho rằng mình nghe lầm, cười nói: "Thật sao?"

“Hiếm khi được nghe cô khen tôi."

Hai người nói chuyện như thể không có ai xung quanh, không ai chú ý đến Cố Trạch đang nằm trên mặt đất và không thể đứng dậy.

Tô Diệm đứng dậy và nói một cách chuyên nghiệp: "Tốt nhất là nên bó bột lại, nếu không sẽ có nguy cơ bị trật khớp lần hai."

Cố Trạch: "..."

Sau khi rời khỏi nhà hàng lẩu, trời đột nhiên bắt đầu có tuyết rơi, mù mịt từ trên trời rơi xuống.

Tô Diệm lấy chiếc ô từ trong túi ra, đưa tay mở ra, ánh mắt anh dừng lại trên người Cố Diểu, như đang đợi cô lấy ô ra.

Cố Diểu: “Tôi không mang ô.”

“Một người phụ nữ như cô sao mà không tinh tế bằng tôi vậy hả?” Tô Diệm trợn mắt, khóe môi sắp nhếch lên hạ xuống.

Cố Diểu nhân cơ hội này, không chút khách khí lẻn vào dưới ô của anh.

Tô Diệm cụp mắt xuống, nhìn mái tóc đen của người phụ nữ bên cạnh, nghiêng ô sang một bên.

Trước khi lên xe, Cố Diểu thoáng thấy bông tuyết phủ trên vai trái, hàng mi dài khẽ run.

Tô Diệm lái xe đi, rất tự nhiên hỏi: "Nhà cô ở đâu? Tôi đưa cô đi.”

"Huyện Văn Nhã."

Tô Diệm khịt mũi một cái, "ừm."

Trầm mặc hồi lâu, Cố Diểu đột nhiên nói: "Hôm nay cảm ơn anh."

 “Không có gì đang cảm ơn cả.” Tô Diệm theo bản năng trả lời: “Cậu ta đáng ăn đòn.”

Cố Diểu cụp mắt xuống, mím đôi môi hồng thành một đường thẳng: "Khiến anh chê cười rồi.”

 “Đừng như vậy.” Tô Diệm nói.

Cố Diểu:?

"Tôi không quen với việc cô dịu dàng và lịch sự như vậy."

Cố Diểu: "..."

“Tôi thấy anh cũng ngứa đòn rồi.”

 “Ừ.” Tô Diệm mím môi, kéo dài giọng nói, “Như vậy mới đúng.”

Trong xe lại yên tĩnh một hồi, tuyết rơi phản chiếu lên đèn nê-ông, xếp thành từng mảng bóng tối.

Không ai đề cập đến những chủ đề nhạy cảm đó.

Không biết là ai bắt đầu trước, yên lặng bị đánh vỡ, hai người đồng thời cười lên.

"Tôi có một vấn đề muốn hỏi anh đã lâu."

Tô Diệm: "Hả?"

“Anh thiếu hỏa sao?”

Tô Diệm mím môi dưới, thản nhiên nói: “Khi tôi sinh ra, ông ngoại đã nhờ người coi bói cho tôi.”

“Nói thế nào?”

"Thầy bói nói với tôi rằng số phận của tôi sẽ lênh đênh.”

Cố Diểu chớp chớp mắt: "Cho nên xem bói không chính xác, anh còn chưa lênh đênh mà.”

 “Ai nói vậy?” Tô Diệm gõ vô lăng cười nói: “Rất chính xác.”

*Trong hoàn cảnh này chữ gửi và đánh đều là chữ 打.

------oOo------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.