Đông đi xuân sang, nhiệt độ ở thành phố A ấm lên.
Sau kỳ nghỉ lễ xuân, bệnh viện trở lại sự bận rộn vốn có.
Ngày tháng nhàn nhã trôi qua, ngoại trừ công việc họp hành, trong lúc ăn cơm thỉnh thoảng gặp Cố Diểu, hai người tự nhiên cùng nhau xếp thành một bàn.
Lúc này Tô Diệm vô cùng bận rộn, bắt đầu cẩn thận sửa luận án tiến sĩ, đồng thời còn phải lo công việc trong bệnh viện, mỗi ngày ngủ không đến năm tiếng.
Từ đại học đến tiến sĩ, Tô Diệm đã thực tập nhiều năm tại bệnh viện trực thuộc, dưới sự hướng dẫn của Bùi Ngôn Khanh. Đồng thời, anh có kinh nghiệm học lâm sàng phong phú, về cơ bản, ngay sau khi tốt nghiệp, có thể tìm được một công việc trong bệnh viện trực thuộc, nơi nhiều sinh viên y khoa bị choáng ngợp.
Mặc dù mệt mỏi, nhưng cuộc sống cũng đã đạt đến một điểm đáng tự hào, nên Tô Diệm không cảm thấy mệt mỏi vì điều đó.
Thời gian trôi một cái vèo sang tháng 6.
Hôm nay là ca phẫu thuật thay khớp háng, trước và sau ca phẫu thuật kéo dài tám tiếng đồng hồ.
Bệnh nhân đã già, toàn bộ ca phẫu thuật vô cùng khó khăn, Cố Diểu phải có mặt mọi lúc, căng thẳng cao độ chú ý các chỉ số trên cơ thể bệnh nhân.
Ở phía sau, sắc mặt cô tái nhợt, trên trán chảy ra khá nhiều mồ hôi lạnh.
Vào cuối ngày, bệnh nhân được đẩy ra khỏi phòng mổ.
Tô Diệm tháo khẩu trang xuống, ánh mắt dừng ở Cố Diểu đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chi-nho-em/2735372/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.