Sáng sớm.
Ánh nắng chói chang chiếu xuyên cửa sổ, rọi vào nhà.
Chiếc đồng hồ báo thức đặt trên đầu giường kêu vang.
Giang Thuật ngáp một cái, mơ màng ngồi dậy khỏi giường.
“Câu đầu tiên mỗi ngày thức giấc, là tại sao mình lại quá đẹp trai!”
Giang Thuật vừa hát ngân nga vừa rửa mặt.
Hết bữa sáng.
Giang Thuật nhận được điện thoại từ anh quản lý Uông Hữu Vi.
Trong điện thoại, Uông Hữu Vi nói với Giang Thuật bằng giọng điệu hưng phấn rằng, chú ta đang cố hết sức giành giật cho Giang Thuật một công việc rất tuyệt.
Nhưng Giang Thuật chẳng có tí hứng thú với việc viếc gì cả. Sau khi dặn Uông Hữu Vi đừng cố quá kẻo quá cố, Giang Thuật bèn cúp máy.
Việc làm ấy à, Giang Thuật chẳng hề để bụng.
Nếu không phải nghèo túng hết tiền thật, thì ai mà thèm nhận mấy đầu việc bỏ đi ấy.
Nếu hành trình về nhà lần này coi như thuận lợi, có lẽ trong thời gian tới đây, Giang Thuật sẽ không phải sầu não vì tiền nong nữa.
Thấy cũng sắp đến giờ, Giang Thuật bèn thay bộ quần áo đắt nhất vào, xuống chân nhà vuốt một kiểu tóc bô giai sáng láng, gọi xe chạy thẳng tới khu biệt thự của ba mẹ.
Khu biệt thự ven kênh đào này đủ xa hoa để lọt vào top 5 các khu biệt thự tại Hoa Quốc, dân sống trong ấy không giàu cũng sang, an ninh cực kỳ nghiêm ngặt.
Xe taxi chắc chắn không được vào tùy tiện.
Giang Thuật đành xuống xe từ ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chi-muon-thua-ke-tai-san-tram-ty-phan-1/2598070/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.