Trong phòng ký túc.
Bầu không khí dần trở nên buồn thương.
Bị không khí ảnh hưởng, mắt Giang Thuật hơi hoe đỏ.
Một học viên bên cạnh vừa lau nước mắt, vừa mở miệng nói, “Giang Thuật, hay là mày hát một bài cho bọn tao đi. Để về sau, mỗi lần hát bài này, bọn tao sẽ nhớ đến mày. Tuy mày không còn nữa, nhưng vẫn sống mãi trong lòng bọn tao.”
Câu này…
Sao nghe giống tao tèo rồi thế!
“Đúng vậy, đúng vậy, Giang Thuật, hát cho bọn tau một bài đi.”
“Anh Giang, em còn chưa nghe anh hát hoàn chỉnh bài nào bao giờ.”
“Nhóm trưởng, anh hát bài gì, em đệm B-Box cho anh.”
Những người còn lại cũng sôi nổi hùa theo.
Vốn dĩ Giang Thuật không định hát.
Nhưng bầu không khí đã đến mức này rồi, không hát thì lại tệ quá.
“Được rồi.” Giang Thuật nhịn mãi, giờ rốt cuộc sắp được về nhà, cuối cùng cũng có thể xõa tung.
“Có đứa nào trong tụi mày có ghi-ta không?” Giang Thuật hỏi.
“Tao có, tao có!” Một học viên giơ tay, sau đó vội vàng chạy khỏi phòng ký túc của Giang Thuật, lát sau cầm một cây ghi-ta quay lại.
Giang Thuật chỉnh dây, gảy thử một đoạn nhạc.
Trạm Châu ngồi cạnh nghe thấy đoạn nhạc này là lạ, không khỏi mở miệng hỏi, “Nhóm trưởng, hình như em chưa từng nghe thấy giai điệu này bao giờ.”
Giang Thuật cười nhẹ, “Anh tự viết đấy.
“Xin hát tặng mọi người ca khúc “Mùa Hè Rực Rỡ”, hy vọng mọi người có thể vĩnh viễn khắc ghi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chi-muon-thua-ke-tai-san-tram-ty-phan-1/2597996/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.