Chờ Tần Hoan và Tiêu Mặc xuống núi thì đã trưa rồi.
Bọn họ tập trung lại với đám Hà Húc bên hồ nhân tạo.
Bây giờ là giờ cơm trưa. hôm nay mọi người không đi nhà hàng, mà là tìm một chỗ râm mát, lấy khăn trải đi dã ngoại trải trên đất, sau đó ngồi lên, vây thành vòng tròn.
Chính giữa bày các món ăn mà mọi người đã mua từ trước, xem như là bữa trưa.
Thấy Tiêu Mặc và Tần Hoan trở về, mọi người liền vẫy tay.
Trương Tuân hỏi: “Anh Tần, hai cậu đi đâu thế?”
Ban nãy hắn đang nói chuyện với một người bạn, nói xong thì mới phát hiện là bọn Tiêu Mặc không thấy đâu nữa.
“Lên núi xem.” Tần Hoan vừa nói vừa kéo Tiêu Mặc ngồi xuống.
Lúc Tiêu Mặc ngồi xuống, Diệp Hiểu Hiểu vẫn nhìn y chằm chằm.
Thấy nụ cười của Tần Hoan từ hiền lành biến thành “thiện lành”.
“Khụ!” Tào Di Cảnh thấy thế, liền giơ tay lên khẽ nắm thành quyền đặt bên mép, dùng sức ho khan hai tiếng nhắc nhở, thấy Diệp Hiểu Hiểu không thèm nhìn, liền dùng tay kia thọc cậu ta một cú.
Diệp Hiểu Hiểu đau đến hét lên, cuối cùng cũng dời tầm mắt đi, sừng sộ, “**, cậu làm gì thế hả cái cậu này!”
Tào Di Cảnh phát tín hiệu sâu xa cho cậu ta, “Thằng già cậu nhìn chằm chằm anh Mặc làm gì thế? Không thấy anh Tần sắp nốc hết lon giấm Sơn Tây lâu năm à?”
“Hiểu lầm, hiểu lầm thôi.” Diệp Hiểu Hiểu hốt hoảng, nói, “Tớ đang tìm bằng chứng xác thực anh Tần làm “chuyện xấu” mà.”
Tào Di Cảnh lấy điện thoại lại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chi-muon-hoc-hanh-that-tot/1073813/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.