Từ phòng hiệu trưởng đi ra, đã sắp hết tiết 5.
Thái Chân không bắt họ quay về học, đi về sẽ làm ồn tới các học sinh đang học, nên cô sừng sộ lên dạy dỗ họ một chút.
Cuối cùng cô nói: “Bốn người các em, chiều đi học đều nộp cho tôi một tờ kiểm điểm, mỗi người ba nghìn chữ, ít một chữ cũng không được, sau tiết cuối, các em lên bục giảng kiểm điểm trước mặt các bạn học cả lớp.”
Trương Tuân là người đầu tiên kêu gào, “Cô Thái, cô nói thật đó hả? Nhục lắm đó cô!”
Thái Chân nhìn hắn chằm chằm, “Không cho các em một bài học, lần sau các em cũng sẽ không nhớ được, lần này là vận khí tốt, Dư Hải Dược quay video, nếu không thì sao? Các em phải nhớ kĩ, vận may sẽ không theo các em mãi đâu, cứ tiếp tục xúc động lỗ mãng như vậy, cuối cùng các em sẽ ngã đau đấy.”
Cô vừa nhìn về phía Khương Hàng, lời nói sâu xa: “Nhất là em, vì sao mà Tiền Mai và ba mẹ của Lô Tiêu vênh váo tự đắc như vậy, vì sao mà thề sắc son cho rằng em sai, xét đến cùng, bọn họ biết thành tích của em không tốt, biết em đi học không chăm chỉ. Đúng, thành tích không thể đại biểu tất cả, nhưng lúc em còn là học sinh, lại là danh thiếp của em, nó đại biểu cho thái độ học hành của em, đại biểu cho năng lực của em, có lẽ có lúc cũng đại biểu cho em có xuất sắc hay không, tuy rằng là thật, nhưng người có thành tích tốt, cuối cùng cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chi-muon-hoc-hanh-that-tot/1073758/chuong-19.html