Tiêu Mặc vừa xuất hiện, những người trong phòng hiệu trưởng đều ngây ra.
Khương Hàng phản ứng đầu tiên, đáy mắt của cậu hiện lên vẻ kinh ngạc.
Thái Chân cũng tỉnh táo lại, cô nhíu mày lại hỏi: “Tiêu Mặc, em mới nói gì?”
Tiêu Mặc đi vào phòng hiệu trưởng, “Đánh nhau với Khương Hàng, là em.”
Lúc này những người khác đều biết, sắc mặt Tiền Mai khó coi, mà ba mẹ của Lô Tiêu lại trực tiếp đen mặt, chỉ vào Tiêu Mặc mắng to.
Bên tai không ngừng truyền tới lời mắng người, Tiêu Mặc cũng không để ý tới, chỉ nhìn vào hiệu trưởng không chuyển mắt.
“Hôm qua em thấy Khương Hàng trong con hẻm gần nhà, lúc ấy cậu ấy bị bảy người hội đồng,”Tiêu Mặc liếc nhìn Tiền Mai và ba mẹ của Lô Tiêu, “Lô Tiêu cũng ở bên trong, hơn nữa, là cậu ta khơi mào trước, Khương Hàng nói, Lô Tiêu nhục mạ mẹ của cậu ấy.”
Giongj của y rất bình tĩnh, chỉ như đang trần thuật một sự thật.
“Không thể nào!” Tiền Mai và mẹ của Lô Tiêu đồng thời phản bác.
Tiền Mai nói: “Cậu nói bậy, sao Lô Tiêu lại khiêu khích trước được.”
Giọng của mẹ Lô Tiêu the thé, “Cậu cũng đánh con tôi, đương nhiên sẽ nói như vậy, con tôi không giống với phế vật không đi học như mấy cậu, thành tích của nó rất tốt, tương lai sẽ vào Đại học Thanh Hoa, làm sao lại đi nhục mạ mrj của người khác được, còn chủ động đánh người.”
Tiêu Mặc ngước mắt, nhìn thẳng vào bà, “Thành tích không tốt chính là phế vật?”
Mẹ Lô Tiêu ghét không thôi, “Nếu không thì sao?”
Tiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chi-muon-hoc-hanh-that-tot/1073757/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.