Ánh mắt của Tiền Mai, Tiêu Mặc hết sức quen thuộc.
Y đã từng bị ánh mắt như thế nhìn rất lâu, lâu đến nỗi chúng nó biến thành ác mộng, đi vào trong tâm trí của y, sinh sôi làm cho y sợ hãi.
Cuối cùng vẻ mặt của Tiêu Mặc cũng khác, y nhíu mày, mím chặt môi, áp khí quanh thân cũng thấp xuống.
“Trả bài kiểm tra lại cho tôi.”
“Trả lại cho cậu? Để cậu gian lận tiếp à?” Tiền Mai cười lạnh, “Ban nãy tôi nói rồi, gian lận thì tôi chắn chắn không tha, cậu đi ra đứng ngoài đó cho tôi.”
“Tôi không gian lận.” Tiêu Mặc chống lại ánh mắt của Tiền Mai, nhấn mạnh.
“Cũng đã bị tôi bắt được rồi mà cậu còn muốn chống đối?” Tiền Mai xem thường,”Cút ra ngoài, đi ra ngoài rồi ngẫm lại đi.”
Bà không hề cho Tiêu Mặc cơ hội giải thích, liền nhận định là Tiêu Mặc copy bài, nếu không sao có thể làm bài kiểm tra nhanh như thế?
Lớp này ngoài Tần Hoan ra, còn có ai có tốc độ nhanh như vậy!
Cũng không phải lớp trọng điểm.
Hơn nữa còn là một học sinh chuyển trường.
Nếu thành tích tốt, sao không chuyển tới ban 1?
Tần Hoan nghe không nổi nữa, hắn ném bút trên tay, đá văng ghế dựa, đứng lên, “Cô Tiền, cô sao lại chắc chắn là bạn cùng bàn của tôi gian lận? Là do ban nãy tụi tôi nhìn nhau sao? Vậy nhận định của cô cũng quá độc đoán rồi, nếu cậu ấy không gian lận, cô có nói xin lỗi không?”
Tiền Mai nhíu mày lại, “Sao cái gì cũng có chuyện của cậu vậy, thích làm anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chi-muon-hoc-hanh-that-tot/1073749/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.