"Dịch Vũ?...". Mẫn Nhi thấy hắn thì vội đưa tay đẩy Lưu Phong đang ôm mình ra...
"...Tạ Chi?!". Lưu Phong anh cũng hướng mắt ra nhìn xem ai đến lại làm cô sợ đến vậy
"Học trưởng anh về rồi?". Tạ Chi nhếch môi cười, vừa còn lo hắn không tin lời mình nhưng giờ thì hết cần lo rồi...để xem Mẫn Nhi lần này cậu chết chắc!
"Anh mới về đây làm việc được vài ngày"
"Dịch Vũ...anh về khi nào vậy?". Cô vẫn chỉ chú ý đến khuôn mặt đã nổi gân xanh kia đang kìm chế tức giận mà lên tiếng
"Khoẻ chưa? Khoẻ rồi thì về!". Hắn đi lại nắm tay cô kéo xuống khỏi giường
"A...". Mẫn Nhi vì một tay đang truyền nước bị hắn kéo đi phần tay đỏ có hơi bị xước da chảy máu
"Anh đang làm đau em ấy đấy". Lưu Phong cũng giữ lấy tay còn lại của cô nhẹ nhàng tháo kim ở tay ra giúp cô
"Người của tôi không đến lượt cậu quản!"
"Em ấy tôi không thể không quản"
Mẫn Nhi bị đứng giữa không biết làm sao cơ thể rất đau cô không thể nói hắn buông tay với Lưu Phong cũng không được
*Bụp..*
"Đừng để Ngao Dịch Vũ tôi tức giận!!!". Hắn thấy cô không có ý định buông tay người kia thì lửa giận càng tăng, đấm cho Lưu Phong một cái vào mặt
"Anh điên à?". Mẫn Nhi giật mình đẩy hắn ra rồi đỡ lấy người Lưu Phong
"Học trưởng anh có sao không?"
"Lục Mẫn Nhi!!! Mau đi về!". Hắn nhìn cô như muốn bóp chết cô ở đây ánh mắt đỏ rực vì tức giận
"Em không cần sợ anh ấy". Lưu Phong lau đi vệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chi-la-tinh-nhan-am-giuong-cua-han/997588/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.