"Mẫn Nhi lát nhớ xuống ăn sáng nhé, tôi đi làm đây". Hắn bước ra từ nhà tắm rất chỉnh chu vì không muốn làm Mẫn Nhi thức giận nên hắn không muốn cô giúp mình chọn đồ mà tự mình làm hết mọi việc, lúc chuẩn bị đi thì mới đến bên giường xoa đầu cô
"Anh đợi một lát được không?". Mẫn Nhi kéo tay hắn lại bản thân còn buồn ngủ nhưng nhanh rời giường đi vào nhà tắm
"Em có sao không?". Hắn thấy cửa nhà tắm bị cô khoá trái mà gõ cửa hỏi
"Không có ạ, anh không được đi đâu đó"
"Xong rồi tôi tiễn anh". Vài phút sau thì Mẫn Nhi cũng đi ra đầu tóc không rối bời nữa mà đều gọn gàng
Nếu như bình thường ở nhà cũ thì cô cứ kệ hắn còn bản thân thì ngủ nhưng ở đây không phải Mẫn Nhi không thể tự tiện được nên cô mới bắt hắn chờ mình rồi cùng xuống nhà
"Đang ngủ dậy làm gì"
"Thì tôi phải xuống nhà chứ không thể để mọi người nghĩ linh tinh được"
"Có mình em nghĩ linh tinh thôi"
"Được được mau đi không anh trễ làm"
"Từ giờ trước khi tôi đi làm em đều phải hôn môi tôi một cái". Hắn đưa tay kéo cô lại sát mình
"Tại sao chứ?"
"Vì em là tình nhân của tôi"
"...rồi đó". Mẫn Nhi lườm hắn rồi cũng chủ động hôn hắn một cái nhanh rồi đẩy hắn ra ngoài
"Hai đứa xuống rồi mau vào ăn sáng đi". Mẹ hắn thấy hai người xuống thì để đồ ra bàn giúp hai người
"Con không ăn đâu, mẹ cứ ăn đi"
"Ăn xong mệt thì lên ngủ". Hắn đẩy cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chi-la-tinh-nhan-am-giuong-cua-han/997572/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.