"Anh Dịch...Vũ.."
"Sao không gõ cửa!!!". Hắn vội kéo chăn chùm kín người Mẫn Nhi lại rồi quay sang cửa khuôn mặt khó chịu có vài phần tức giận
Mẫn Nhi nằm trong chăn mà lo lắng mặc dù vừa rồi Tạ Chi sẽ không nhìn thấy gì vì hắn nằm đè lên người cô mọi chỗ hở đều bị cơ thể to lớn hắn che đi rồi nhưng vẫn không thể không lo lắng và ngại
"Em...mọi khi em vào phòng anh đều vậy..nên...". Tạ Chi không muốn vào điều mình vừa chứng kiến thấy nhưng không thể, nhìn người cuộn tròn trong chăn kia còn đứa hắn che đậy Tạ Chi không khỏi ganh tị...1
"Có chuyện gì không?"
"Em chỉ muốn nói tối nay em ngủ lại đây có được không ạ?"
"Ở đây có phòng của em đều được". Hắn nói cho có rồi đi lại phía cửa việc này cũng cần hỏi hắn đây chỉ là cái cớ
"Em ngủ sớm đi, muộn rồi"
"Dạ, anh ngủ ngon"
"Ừ". Hắn không thương tiếc mà đóng cửa cái rầm còn khóa trái, cũng do hắn nghĩ quá nông cạn vì phòng hắn ở cuối dãy nhà chắc không ai đi tới mà cũng không ai dám đi tới..vậy mà lần này lại sơ xuất, thỏ con của hắn chắc ngại lắm
"Ưmh..anh..anh còn muốn". Mẫn Nhi giật mình hắn đúng là nhanh thật, Mẫn Nhi đỡ đầu hắn lên khi hắn có ý định tiếp tục việc còn dang dở kia
"Tại sao lại không?"
"Đừng để lại dấu hôn". Mẫn Nhi hơi dịch người qua một bên khi hắn định hôn vào cổ mình
"Lý do"
"Tôi ngại". Mẫn Nhi cúi mặt xuống, nếu để lại dấu thì khác nào sáng mai mọi người thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chi-la-tinh-nhan-am-giuong-cua-han/997571/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.