Câu chuyện này, xảy ra vào bốn năm sau. Lúc này, Vưu Diệc Tư đã là ảnh đế có tiếng tăm, Tiền Bối cũng trở thành một hoạ sĩ có chút danh tiếng. Sau đó hai người come out với gia đình hai bên, nhận được lời chúc phúc của ba Tiền, còn Vưu Diệc Ý tuy rằng tức tối Tiền Bối mấy tháng nhưng cũng đã chậm rãi chấp nhận cậu. Hôm đó, lúc bọn họ ăn tối ở nhà ba Tiền, ăn xong mọi người cùng nhau ngồi trên sofa xem TV. Trên TV đang phát lại hình ảnh Vưu Diệc Tư lên nhận giải thưởng, ba Tiền xem xong không khỏi thở dài: “Diệc Tư đúng là tuổi trẻ tài cao, kỹ năng diễn xuất hơn người. Nhớ năm đó lúc Diệc Tư vẫn chưa nổi tiếng, Bối Bối nhà chúng ta còn nói với ba là muốn bao nuôi Diệc Tư đó.” Lúc ông thốt ra câu này, ba người còn lại ai cũng kinh hãi. Tiền Bối không ngờ ba vẫn nhớ đến việc đó, ngẫm lại hồi xưa cậu ngu ngốc quá nên có hơi xấu hổ. Vưu Diệc Ý thì hừ lạnh: “Bao nuôi đến phiên cậu chắc?” Người làm anh trai như hắn hết sức tích cực, lúc nào cũng muốn bảo vệ em trai dưới cánh của mình, có tài nguyên tốt đều lén lút đưa cho. Tiền Bối vừa nghe Vưu Diệc Ý hừ lạnh là không nhịn được rụt cổ lại. Vưu Diệc Tư biết, trước đây Vưu Diệc Ý từng tìm Tiền Bối nói chuyện nên đã dọa sợ cậu, từ sau lần đó lúc nào Tiền Bối cũng sợ uy quyền của anh trai, anh không nhịn được mà thiên vị người yêu mình, nói: “Anh, anh đừng doạ em ấy nữa.” Vưu Diệc Ý mất hứng nói: “Dám nghĩ, dám nói, còn sợ bị anh nói vài câu?” Hắn cảm thấy em trai mình thay đổi thật rồi, em trai hiện tại đã không còn là áo bông nhỏ tri kỷ của hắn nữa, nhớ lại hồi nhỏ Vưu Diệc Tư cái gì cũng nghe lời anh, luôn tin tưởng anh. Trò chuyện hồi lâu, Vưu Diệc Ý đứng dậy đi vệ sinh, lúc đi ra thì thấy Vưu Diệc Tư đang đứng ở hành lang chờ hắn. “Có chuyện gì?” Vưu Diệc Ý hỏi, hiện tại hắn có thể xem như nhìn thấu được thằng em này rồi, có chuyện mới tìm tới anh trai, không có gì thì… Thôi bỏ đi! Quả nhiên Vưu Diệc Tư có việc muốn nhờ, anh cười nói: “Anh đọc nhiều sách, có thể đề cử mấy quyển đề tài kim chủ bao nuôi cho em không?” Vưu Diệc Ý lạnh sống lưng, trong lòng không khỏi thắc mắc, không biết em trai mình biết hắn thích đọc truyện BL từ khi nào, chỉ là chết cũng không thừa nhận: “Anh không hiểu ý em, em nói đề tài kim chủ bao nuôi là gì?” Vưu Diệc Tư nhớ lại trên giá sách anh trai, có mấy bìa quyển sách toàn là: “Thì là mấy kiểu như ‘Tình yêu đích thực của Kim chủ và Minh tinh’, ‘Em là chim Hoàng Yến của anh’, ‘Đường ngôi sao có em’ chẳng hạn.” Vưu Diệc Ý không thể không thừa nhận mình ‘Đọc nhiều sách’ thật, nhưng hắn cũng không muốn nói nhiều về chủ đề này, đành nói: “Vậy em đọc mấy quyển đó là được rồi.” Vưu Diệc Tư lại thỉnh cầu: “Nhưng mà anh, em muốn mấy truyện ngắn thôi, thuận tiện hành động.” Vưu Diệc Ý:??? Dường như hắn đã hiểu em trai muốn làm cái gì rồi. Tuy rằng cảm thấy em mình như vậy có chút xa lạ, nhưng Vưu Diệc Ý rất thích xem cảnh tượng náo nhiệt của Tiền Bối, thế là hắn bật App đọc truyện lên tìm mấy quyển, đề cử cho Vưu Diệc Tư. Vào giờ phút này, Tiền Bối hoàn không biết mình sắp phải đối mặt với chuyện gì… Trên đường về, Vưu Diệc Tư không có gì khác lạ, nhưng vừa bước vào nhà đóng cửa lại là Vưu Diệc Tư đột nhiên mở miệng nói: “Tiền tổng, mấy hôm nay ngài ở đây, có phải là vì có thông tin về nam chính của bộ phim kia không?” Anh cúi đầu, nửa gương mặt chìm trong bóng tối, vẻ mặt vô cùng sa sút chán nản, nhưng giọng nói lại tràn đầy mong đợi. Tiền Bối không hiểu gì cả: “Anh, anh đang nói gì vậy?” Vưu Diệc Tư tự nhiên tự diễn: “Tôi biết rõ phải báo đáp ngài thế nào, chuyện tiếp theo, cứ giao cho tôi đi.” Tiền – Bối Bối – Tổng Tài, đang không hiểu mô tê gì.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]