Câu nói của Vưu Diệc Tư đã hoàn toàn đánh cho Tiền Bối tỉnh mộng, Tiền Bối cảm thấy mình rất khó để tiêu hóa được thông tin này, nếu không thì sao cậu lại thấy ngực rất khó chịu và hoảng hốt không thôi?
Kiềm nén nỗi thất vọng khó hiểu trong lòng, Tiền Bối đáp: “Thì ra thầy Vưu đã có người mình thích, không biết là ai may mắn như vậy, được thầy Vưu thích.” Lúc Tiền Bối thốt ra những lời này cũng tự thấy thật chua chát.
“Em.”
Chỉ một chữ đơn giản, là đáp án tốt nhất trong lòng Vưu Diệc Tư, nhưng anh nghĩ đi nghĩ lại, chung quy cũng không nên tỏ tình ngay, chỉ nói: “Em rất nhanh sẽ biết thôi.”
Vưu Diệc Tư thầm tính toán: Bối Bối chú trọng hình thức lễ nghi như vậy thì anh cũng không thể tỏ tình quá qua loa, chỉ bày tỏ qua điện thoại thì không ổn lắm, có khi còn dọa Bối Bối chạy luôn, đến khi đó anh sẽ không biết đường để mà tìm.
Thật ra mới đầu Vưu Diệc Tư cũng không rõ trái tim mình nghĩ gì, chỉ là thuận theo tự nhiên tích lũy cảm tình dần dần. Nếu không phải lần này xảy ra chuyện tranh đam mỹ, có lẽ anh cũng sẽ không thể tỉnh ngộ nhanh như vậy. Anh biết hiện tại vẫn chưa phải thời cơ tốt nhất, nhưng nếu đã thích Bối Bối thì anh sẽ cố gắng tạo thời cơ khiến Bối Bối thích anh — Là thích kiểu muốn ‘yêu đương’.
Xuất thân từ gia đình có truyền thống kinh doanh, Vưu Diệc Tư bình thường có thể là chú mèo ngoan hiền, nhưng khi anh theo dõi con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chi-la-mot-thuy-quan/1356883/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.