Vưu Diệc Tư nghĩ việc đạo văn anh đã xử lý khá thỏa đáng, nào ngờ vẫn để lại ‘Di chứng’.
Từ hôm đó trở đi, ‘Cái đuôi nhỏ của Vưu Diệc Tư’ không còn gọi ‘anh ơi’ nữa. Lúc trước mỗi lần thấy cậu gọi ‘anh ơi anh à’ Vưu Diệc Tư còn cảm thấy ngại, nhưng giờ bạn nhỏ không gọi nữa anh lại cảm thấy không quen. [1]
[1] Gọi cưa cưa (哥哥) ấy các bạn, Đậu dịch là anh ơi
Không chỉ như vậy, bạn nhỏ còn đặc biệt bày tỏ không thích bị gọi là ‘bạn nhỏ’, nếu không biết gọi cậu ấy như thế nào thì có thể gọi tên ở nhà của cậu ― Bối Bối.
Vưu Diệc Tư vuốt chiếc avatar hình cá voi, cười khẽ.
Bối Bối, Bối Bối, rất đáng yêu đúng không?
…
Sắp đến sinh nhật ba Tiền, Tiền Bối muốn tặng quà cho ông, tuy rằng tiền mua quà cũng trích từ túi ba Tiền nhưng một khi nhận quà ông sẽ rất vui, lúc đó đãi ngộ của cậu sẽ tăng cao, nghĩ thôi đã thấy đáng mong đợi!
Thứ bảy, Tiền Bối dựng đầu Trần Bá Khang dậy đi mua quà cho ba Tiền, Tiền Bối chẳng có ý tưởng gì mà Trần Bá Khang cũng chẳng có đề xuất gì hay ho. Thế là hai người họ hợp tác, mua tặng ba Tiền một chiếc kẹp caravat.
Trên đường Tiền Bối về trường có đi ngang qua một cửa hàng bách hóa, đột nhiên cậu thấy Vưu Diệc Tư xuất hiện trên TV, lúc đó Tiền Bối bất giác dừng lại.
Nhìn mấy bác gái ngồi xung quanh, xem rất chi là chăm chú.
Giây phút đó, tâm hồn thủy quân của Tiền Bối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chi-la-mot-thuy-quan/1356872/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.