Thời gian nhanh như chó chạy ngoài đồng, chớp mắt lại đón một ánh bình minh mới.
Tiền Bối bị một cuộc điện thoại làm cho tỉnh giấc, cậu mở chăn lên dựa đầu vào tường, từ trong kẽ răng nhả ra một chữ lạnh lùng: “Nói.”
Kẻ quấy nhiễu giấc ngủ của người ta lại không hề tự giác, còn la hét bên đầu kia điện thoại: “Alo, anh, nghe nói anh lại làm chú giận hả?”
“Vô trọng tâm đi.”
“Sao anh lại đối xử lạnh lùng với thằng em họ quan tâm mình như thế hả?” Trần Bá Khang suýt chửi tục, cũng đoán được anh họ mình mới dậy nên còn cáu gắt, nói ngắn gọn: “Chỉ muốn nói với anh một câu, chú chặn thẻ anh rồi không đủ tiền xài thì nói với em!”
“Biết rồi…” Tiền Bối thả điện xuống, cả người ngã vật xuống giường, trở về ôm chăn nệm mềm mại.
Ngủ đủ giấc rồi Tiền Bối và bạn cùng phòng lên lớp, thời khoá biểu ở Đại học rất tự do, rất hợp với cách sinh hoạt như cá mắm của Tiền Bối. Vì để mỗi ngày không còn là dưa muối với bánh bao hay cháo trắng, vì có thể kê cao gối ngủ ngon và có thêm đồ ăn phong phú, Tiền Bối lấy điện thoại ra bắt đầu làm việc.
Trước mắt, trong tay Tiền Bối chỉ có một Vưu Diệc Tư, nhưng đây lại là đơn đặt hàng lớn một người như hai người nên cậu càng làm việc nhiệt tình hơn! Tiền Bối đắc ý nghĩ, sau đó đăng nhập vào weibo ‘công việc’.
Vưu Diệc Tư vẫn chưa post bài mới, thế là Tiền Bối bắt đầu phát huy từ tấm hình chụp chung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chi-la-mot-thuy-quan/1356870/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.