Lão ác quỷ đó nói lão rất yêu thương đứa trẻ đó, tài năng, thông minh nhạy bén, lão rất buồn với sự ra đi của nó.
Đêm qua mắ ão không bị thương, sáng sớm lại có, chứng tỏ vết thương trên mắt lão ít nhiều gì cũng có liên quan đến Alex, thậm chí cái chết của đối phương cũng do lão làm ra…
Tá Nguyệt hung tợn nhìn chằm chằm lão, tuy nhiên lão không chú ý đến cậu, vẫn còn nói nhảm nhí cái gì đó, cả cơ thể cậu đều bị Rosalia ôm chặt không buông, bà ấy biết Tá Nguyệt không hiền lành như vẻ bề ngoài nên từ khi bắt đầu bà đã ôm cậu rồi, bà sợ cậu sẽ phát điên lên mà làm ra chuyện không thể cứu vãng được…
Đứa bé trong lòng chống cự càng lúc càng mạnh, khoảnh khắc tay Rosalia tê rần vì sức lực của Tá Nguyệt thì bà cắn răng cúi xuống gần bên tai Tá Nguyệt, giọng nói rưng rưng như vỡ tan thành từng miếng bọt biển: “Con không thể làm gì lão, con cần lão nuôi mình… Tá Nguyệt, bình tĩnh lại đi con, con không thắng được lão đâu…”
Một câu nói đứt quãng của người phụ nữ như đánh thẳng vào buồng tim đứa bé, trẻ mồ côi thường trưởng thành rất sớm, bảy tuổi, Tá Nguyệt đã ít nhiều hiểu được cuộc sống này khắc nghiệt đến mức nào, lời Rosalia nói cậu đương nhiên hiểu, nhưng cậu không cam lòng, tuy nhiên vẫn dừng lại hành động bạo ngược của mình.
Rosalia nói đúng, nếu không có trại mồ côi này, cậu chẳng là gì cả, mất đi sự chở che của mái nhà chết tiệt này, cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chi-la-mot-nguoi-qua-duong-ma-thoi/428550/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.