Lâm vào hôn mê không biết bao lâu, Tá Nguyệt lại nghe thấy tiếng lửa cháy bập bùng cùng âm thanh nổ ‘tanh tách’ của củi gỗ vang lên rồi dần dần bị tiếng nước chảy che lấp đi, nghe vào tai như có ai đó đang rót trà vào tách, chờ cho nước trà gần vung miệng chén thì âm thanh ‘róc rách’ cũng dừng lại.
Tá Nguyệt mơ màng tỉnh, cậu nghiêng đầu sang bên phải nhìn một chút, tầm mắt mờ ảo nhìn thấy một bóng người đang nhâm nhi trà, cậu chớp mắt một hồi vẫn không hết mờ liền dời đường nhìn xuống một vật gần với mình hơn, một cái lư hương bằng ngọc màu trắng ngà đang yếu ớt thả ra một làn khói yếu ớt, tiếng lửa cháy lúc nãy nghe được có lẽ là đến từ nó…
Tá Nguyệt đơ người ra một lúc rồi bỗng nhiên cười khổ, ngủ một giấc dậy, thính giác cũng trở nên nhạy bén hơn trước kia nhiều rồi.
Cican nhìn thấy cậu cuối cùng cũng tỉnh liền đứng dậy đi đến trước cửa sổ sát đất, vươn tay đẩy rèm che cửa ra, mặt trăng khổng lồ bên ngoài lập tức xuất hiện, to lớn đến mức ngạt thở, ánh trăng bàn bạc sáng rực đổ bóng lên khung cửa sổ, in lên mặt sàn những dấu vết loang lổ vô thực.
“Anh còn tưởng em phải ngủ thêm mấy tiếng nữa mới tỉnh”
Cậu thanh niên với dáng người cao ngất đứng dưới ánh trăng, áo sơ mi đen tuyền bị ánh trăng phủ lên một lớp bụi mịn sáng lấp lánh, Cican nhìn thiếu niên nằm trên giường, đôi mắt xanh lục quan sát vẻ mặt ngơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chi-la-mot-nguoi-qua-duong-ma-thoi/3253397/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.